“Thật...... Thật biết thưởng thức”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, không khỏi kính nể người hoang dã này ba phần, nghe giọng điệu của ông ta thì thường ngày ông ta ăn không ít yêu thú cấp bậc Thánh Nhân này.
“Có đổi không?”, người hoang dã nhìn Diệp Thành, đôi mắt to sáng rực đã hiện lên lửa giận.
“Ta không phải Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Đừng lừa ta”, người hoang dã lại phập phồng cánh mũi.
“Ta… Ế?”, Diệp Thành còn chưa nói hết đã khẽ ngạc nhiên, hắn nhìn thoáng qua người hoang dã hung hãn rồi ánh mắt không khỏi rơi vào con giao long đen mà ông ta đang vác trên vai, nhìn thế nào cũng thấy rất quen.
“Thật trùng hợp!”, Diệp Thành sờ cằm, luôn miệng tặc lưỡi, hắn đã từng thấy con giao long đen Thánh Nhân này.
Ngày đó hắn với Đông Dương và Thanh Nguyệt cùng lên đường, giữa đường nhảy ra ba Thánh Nhân muốn bắt hắn về, một Thánh Nhân áo bào đen, một Thánh Nhân áo bào trắng, một Thánh Nhân áo bào bạc, mà bản thể của Thánh Nhân áo bào đen là giao long, cũng chính là con giao long trên vai người hoang dã này.
“Báo ứng hiện đời à?”, vẻ mặt Diệp Thành đầy ẩn ý, hôm đó Thánh Nhân áo đen rất lợi hại, không ngờ khi gặp lại thì đã thế này, dù hoá thành bản thể cũng vẫn bị đánh chết.
“Có đổi không?”, người hoang dã vẫn nhìn Diệp Thành, chờ câu trả lời của hắn.
“Tiền bối đánh con giao long này ở đâu thế?”, Diệp Thành cười hỏi.
“Ở tinh không phía trước, chúng còn định ăn ta nữa chứ, nhưng bị ta đánh chết rồi”.
“Chỉ có một mình ông ta à?”
“Còn ba tên nữa, cũng bị ta đánh chạy rồi”, người hoang dã rất thành thật, không hề giấu giếm.
“Vậy phải mạnh đến mức nào chứ!”, Diệp Thành thầm cảm thán, đều là Thánh Nhân, một mình ông đuổi được ba người còn đánh chết một người, hắn thầm thấy mừng vì người bị đánh chết không phải Đông Dương và Thanh Nguyệt.
“Ta muốn lấy máu của ngươi để cứu người, nếu ngươi không đổi thì ta sẽ ra tay đấy”, người hoang dã vung cây gậy lang nha, đó là một Thánh binh hung hãn, trúng một gậy này đến Thánh Nhân còn phải khóc.
“Đổi cũng được, nhưng phải thêm chiếc vòng đồng trên cổ tay ông nữa”, Diệp Thành nói xong thì nhìn chiếc vòng đồng trên tay ông ta, đó là một bảo bối được đúc từ tiên liệu đặc thù.
“Chiếc vòng này không thể cho ngươi được, là do tổ tiên ta truyền lại”.
“Vậy ta không thể giúp được rồi”.
“Thôi bỏ đi, cướp vẫn hơn!”, người hoang dã đặt con giao long xuống, bàn tay còn to hơn lá quạt chợt vung tới.
“Còn có thể chơi như vậy nữa à?”, Diệp Thành không nhiều lời lập tức thi triển Súc Địa Thành Thốn chạy đi, hắn vừa mới đi, vùng tinh không khi nãy đã nổ tung, uy lực một chưởng của người hoang dã bá đạo vô song.
Người hoang dã thấy thế thì huyễn hoá bàn tay to che trời, chụp về phía hắn lần nữa.
Tiên Luân Thiên… Phụt!
Diệp Thành vừa định thi triển Tiên Luân Thiên Đạo để trốn vào hố đen không gian nhưng không thành công, còn chưa nói xong bốn chữ đã hộc máu, có lẽ là do nhìn bức tranh ấy gặp phản phệ cực mạnh khiến Tiên Luân Nhãn lại gặp vấn đề, tuy không tự phong ấn nhưng vẫn ngăn hắn thi triển Thiên Đạo.
Không kịp trốn vào lỗ đen không gian khiến Diệp Thành trúng ngay một chưởng, bị người hoang dã hất văng ra ngoài.
Oa!
Những tu sĩ qua đường đều dừng lại, ánh mắt nhìn theo hướng Diệp Thành bay ra ngoài.
Ầm!
Rất nhanh, mọi người nghe thấy tiếng động lớn từ một cổ tinh không có sự sống cách đó tám nghìn trượng, Diệp Thành bay ra làm cổ tinh đó nổ tung.
Người hoang dã vác con giao long lên rồi bước tới.
Oa!
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, Thánh thể bị một chưởng của người hoang dã đánh nứt, may mà ông ta chưa dùng hết toàn lực, nếu không có thể hắn sẽ chết ngay tại chỗ, ông ta thực sự quá mạnh.
Bực thật!
Diệp Thành lắc lư loạng choạng, máu liên tục trào ra từ miệng, nếu biết trước Tiên Luân Nhãn sẽ ngăn cản hắn thi triển Thiên Đạo, hắn sẽ không chút do dự đổi giao long đen với người hoang dã, như vậy sẽ không đến nỗi bị đánh bay trong lúc lơ là thế này.
“Đi theo ta! Ta chỉ mượn Thánh huyết thôi, không giết người”, chiếc vòng đồng trên cổ tay người hoang dã bay ra, Diệp Thành vừa mới đứng vững đã bị nhốt lại, trên chiếc vòng có man văn cổ xoay chuyển, là thần thông phong cấm mạnh mẽ, phong ấn Diệp Thành không thể cử động.
“Đổi, đổi, ta đổi”, Diệp Thành sợ rồi, hắn chợt cười toe toét.
“Ta nghĩ rồi, ngươi theo ta về vẫn đáng tin hơn”, người hoang dã cầm gậy lang nha cỡ lớn lên, một vai vác giao long đen, một tay xách Diệp Thành đi thẳng về một hướng trên tinh không.
Diệp Thành đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoàng đế của Đại Sở, từng giết cả Đại Đế, thế mà bây giờ lại bị xách đi như gà con, hơn nữa còn không thể nhúc nhích.
Từ khi đến Chư Thiên Vạn Vực, người hoang dã này là người có tu vi cao nhất mà hắn từng gặp, tình cờ là hắn lại gặp phải ông ta, hơn nữa còn trúng một chưởng suýt tàn phế.
“Ta không giết ngươi”, thấy Diệp Thành sắp khóc, người hoang dã lại cười to.
“Tiền bối là Thánh Vương, không được nói lời không giữ lời đâu đấy nhé”.
“Sao thế được! Man tộc chúng ta cực kỳ coi trọng chữ tín”, giọng người hoang dã hùng hồn, mỗi câu một chữ ‘ta’ khiến Diệp Thành cũng thấy ngượng, hắn đã từng gặp Thánh Nhân cao ngạo chứ Thánh Vương thân thiết gần gũi thế này thì là lần đầu, nếu là một Thánh Vương nóng tính thì bây giờ hắn đã chết từ lâu rồi.