Kẻ mạnh của Cực Dương Tông, dù là lão tổ Thánh Nhân hay các hậu bối Chuẩn Thánh cũng như các trưởng lão cảnh giới Hoàng đều tái mặt trong phút chốc, Thánh Vương còn cao hơn Thánh Nhân một bậc, đây không phải người mà bọn họ có thể chống lại.
Trong lúc bọn họ kinh hãi, Thánh Vương người Man lại di chuyển, ông ta ra tay dũng mãnh, cường hãn, một gậy quét sạch cả vùng thiên địa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Phía trên hư thiên, những bông hoa máu không ngừng bung nở, nối tiếp nhau nhuộm đỏ cả một vùng trời.
“Chạy đi!”
Kẻ mạnh của Cực Dương Tông nào còn tâm tư chiến đấu nữa! Đến Thánh Nhân cũng quay đầu bỏ chạy.
Thánh Vương người Man như phát điên, không định bỏ qua cho những người này, ông ta sải bước trên hư thiên chặn đường bọn họ, gậy răng sói trở nên to hơn, cao cả chục nghìn trượng, một gậy san bằng hư thiên.
Lập tức, khung cảnh nơi đây trở nên cực kỳ đáng sợ.
Cao thủ của Cực Dương Tông không dưới hai trăm nghìn tu sĩ, nhưng lại bị một gậy này quét sạch hơn trăm nghìn người.
Tiền bối tha mạng!
Tiền bối tha mạng!
Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông sợ hãi, toàn thân đầy máu, vẻ mặt khiếp sợ, dù ba Thánh Nhân hợp lực cũng không thể ngăn nổi một Thánh Vương, cao hơn một cấp là cả một chênh lệch giữa trời và đất.
Nhưng Thánh Vương người Man lại nhắm mắt làm ngơ.
Khi tới, Man Hùng đã nói tác phong hành sự của Cực Dương Tông này, nếu không diệt trừ bọn chúng thì có trời mới biết ngày nào chúng lại chạy tới nhà Mộ Dung gây chuyện, ông ta làm thế này cũng là thay trời hành đạo.
Phụt! Phụt! Phụt!
Cao thủ của Cực Dương Tông liên tục hoá thành huyết vụ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi tai ương.
“Lão tổ cứu ta!”
Giữa âm thanh thê lương chợt có tiếng hét cực kỳ vang dội.
Đó là một thanh niên tóc tím mặc quần áo trắng, chính là thần tử của Cực Dương Tông, bị dư âm của Thánh Vương người Man ảnh hưởng, lúc này hắn ta đang kêu cứu trong sự hoảng sợ hãi hùng.
Trước đó không lâu hắn ta còn kiêu ngạo muốn tiêu diệt nhà Mộ Dung, bắt Mộ Dung Tiên về để chà đạp, hắn ta nghĩ đó hẳn sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng không ngờ trận chiến những tưởng đã nắm chắc phần thắng lại chọc giận một bậc Thánh Vương, bức tranh tuyệt đẹp ấy đã thành bữa tiệc đẫm máu.
“Lão tổ cứu ta!”
Thần tử Cực Dương vô cùng sợ hãi, toàn thân lạnh lẽo, còn chưa chết mà hắn ta đã có cảm giác như đang ở trong địa ngục.
“Tất cả đều do ngươi!”
Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nổi giận hét lên, thậm chí còn có ý muốn một chưởng giết chết thần tử Cực Dương, nếu không vì hắn ta thì Cực Dương Tông cũng không rơi vào kết cục này, truyền thừa gần chục nghìn năm, hôm nay lại bị huỷ diệt trong tay hắn ta.
Bị mắng như vậy, lòng thần tử Cực Dương hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ cho tới giờ phút này hắn ta mới biết hối hận, hắn ta không nên chọc giận nhà Mộ Dung, nếu không cũng không gây ra hoạ lớn này cho tông môn.
Ầm!
Một gậy của Thánh Vương người Man hạ xuống, thần tử Cực Dương hoá thành tro bay trong thần uy huỷ thiên diệt địa.
Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông chạy thục mạng nhưng cũng không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, đến nguyên thần cũng bị Thánh Vương người Man bóp nát, nặn thành Nguyên Thần Châu, dung hợp vào trong cơ thể, đó là bí thuật hấp thu nguyên thần.
Sau khi ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông bị tiêu diệt, trận đại chiến này mới kết thúc.
Nhìn từ trên xuống, đó là một mảnh đất đầm đìa máu tươi, một tầng huyết vụ dày đặc che khuất bầu trời.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, chỉ nhìn thôi cũng khiến sắc mặt người nhà Mộ Dung trắng bệch không còn chút máu.
Hai trăm nghìn tu sĩ nói giết là giết, hôm nay họ đã được thấy sự cường đại của Thánh Vương, đó thật sự là thần thánh với uy phong không ai có thể ngăn cản, dù Thánh Nhân cũng phải quỳ rạp dưới chân.
“Nhặt bảo bối!”
Cho đến khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc.
Đang lúc sôi nổi, Diệp Thành lặng lẽ rút lui, bước ra khỏi tiên sơn nhà Mộ Dung.
Hắn lại phải lên đường, còn rất nhiều người cần hắn tìm kiếm.
Phía sau, Tô Tâm Nhi ra theo, nắm lấy ống tay áo Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo hơi đỏ lên, trong mắt đã có lệ nóng đảo quanh, dường như biết lần này hắn đi sẽ rất lâu mới trở lại.