Tiên Võ Đế Vương

Chương 1767: Rốt cuộc ngươi là ai



Bùm! 

 Một chưởng của Chuẩn Thánh tóc đỏ rất đáng sợ, dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, nặng tựa như núi non. 

 Thấy vậy, thiếu nữ áo xanh định tiến lên nhưng bị lão già áo tím kéo ra sau, còn ông ta thì vung sát kiếm lao về phía trước. 

 Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn lão già áo tím, hắn bước ra, trong tay có thêm cây gậy rang sói do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, vừa to vừa nặng, đơn giản tự nhiên, uy nghiêm mà hùng hậu. 

 Ầm! 

 Sau một tiếng vang, chưởng ấn của Chuẩn Thánh tóc đỏ bị một gậy của Diệp Thành đập nát, đến Chuẩn Thánh tóc đỏ cũng bị ảnh hưởng, hất văng ra ngoài, trong lúc bay ra, một cánh tay đã hoá thành huyết vụ. 

 Ồ… 

 Không chỉ lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh ngạc nhiên, đám người truy sát họ cũng ngạc nhiên, một đòn của cảnh giới Hoàng mà lại có thể đánh Chuẩn Thánh hộc máu, cảnh tượng này khiến bọn họ khó lòng tin được. 

 “Cùng lên đi!” 

 Hai Chuẩn Thánh còn lại bay tới từ hai hướng, cảnh giới Hoàng đỉnh phong do bọn họ lãnh đạo cũng xông lên. 

 “Đỡ chiêu lớn hơn này!” 

 Cây gậy rang sói của Diệp Thành thoáng chốc trở nên to hơn tới mười trượng, hắn hung hãn quay một vòng. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Đám người xông lên lần lượt bị văng ra ngoài, ngoại trừ hai Chuẩn Thánh thì những cảnh giới Hoàng còn lại đều bị đánh nổ tung, chỉ còn lại nguyên thần, tất cả đều bị một chưởng của Diệp Thành diệt sạch. 

 “Mạnh… Mạnh vậy!” 

 Lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh sững sờ đứng đó, chỉ một cảnh giới Hoàng mà sức chiến đấu đã mạnh đến thế này. 

 “Rốt cuộc ngươi là ai?” 

 Ba Chuẩn Thánh hợp về một chỗ, ai nấy người đã đầy máu tươi, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt âm trầm. 

 “Đoán đi!” 

 Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, ngay sau đó hắn biến mất, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới trước mặt một Chuẩn Thánh, gậy răng sói trong tay cũng đã hoá thành một cây sát kiếm. 

 “Ngươi…” 

 Diệp Thành vọt tới trong nháy mắt khiến Chuẩn Thánh đó đột ngột biến sắc, lùi lại ngay lập tức. 

 Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi theo rồi chém đầu ông ta một cách nhanh chóng, đến nguyên thần cũng không thoát được nạn bị tiêu diệt. 

 Lần này, hai Chuẩn Thánh còn lại đã hoàn toàn sợ hãi, không nói lời nào lập tức quay đầu bỏ chạy, giết Chuẩn Thánh một cách chính diện, sức chiến đấu và thần thông của Diệp Thành đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ. 

 “Đi đâu!” 

 Diệp Thành đuổi theo như một tia tiên quang, một kiếm chém một Chuẩn Thánh rơi khỏi tinh không, thân thể của ông ta lập tức bị tiêu diệt. 

 “Tiền bối tha mạng!” 

 Nguyên thần của Chuẩn Thánh đó chạy trốn cũng không quên cầu xin tha mạng. 

 Tuy nhiên thứ chào đón ông ta lại là thần mang Thần Thương, Thần Thương nhắm vào nguyên thần càng trở nên bá đạo hơn trong tay Diệp Thành, nó mang theo sức mạnh huỷ diệt và sức xuyên thấu đáng sợ, nguyên thần của Chuẩn Thánh đó lập tức bị tiêu diệt, chỉ còn lại sức mạnh nguyên thần tinh khiết bị Diệp Thành há miệng hút lấy. 

 Đến lúc này chỉ còn lại một Chuẩn Thánh cuối cùng, ông ta đã trốn được cả nghìn trượng. 

 Tên đó chạy rất nhanh, toàn thân lửa cháy hừng hực, dường như đã sử dụng bí thuật mạnh nhất. 

 “Trốn thoát được không?” 

 Diệp Thành bước qua tinh không, không ngừng thi triển Súc Địa Thành Thốn đuổi theo Chuẩn Thánh đó. 

 “Ta liều với ngươi!” 

 Chuẩn Thánh đó đột nhiên xoay người, đầu mày xuất hiện lưu quang rồi phóng ra cả một vùng tiên quang mang theo hàng trăm pháp khí, chúng lập tức khôi phục thần uy bắn ra từng vùng từng vùng tiên quang, định nhấn chìm Diệp Thành. 

 Diệp Thành cười khẩy, chém ra một kiếm, vung tay tung một chưởng quét sạch cả trăm pháp khí đó, Bát Hoang Quyền hất bay Chuẩn Thánh kia. 

 Ù! 

 Tinh không ầm vang, sát kiếm trong tay Diệp Thành lại biến thành một cây trường mâu, bay vụt về hướng Chuẩn Thánh đang bỏ chạy ấy, còn chưa đáp đất ông ta đã bị ghim chết trên hư thiên. 

 Lúc này tinh không đã trở nên yên tĩnh, ba Chuẩn Thánh và mười mấy cảnh giới Hoàng đỉnh phong lần lượt bị giết hết trong vòng chưa đầy một phút. 

 Diệp Thành thu nhặt chiến lợi phẩm, cho các pháp khí vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để nó tự hấp thu. 

 Sau khi làm xong, hắn mới quay trở lại. 

 Thấy vậy, lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh vội tiến lên chắp tay hành lễ: “Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp”. 

 “Chỉ là tiện tay thôi”, Diệp Thành mỉm cười, vung ra rất nhiều linh dược, hoà vào cơ thể lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh, sau đó Thánh thể bản nguyên tuôn ra, giúp hai người đào thải sát khí trong cơ thể. 

 “Đa… Đa tạ đạo hữu”, lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh lại lên tiếng cảm ơn, thanh niên lạ mặt này sao lại đối xử với họ tốt như thế? Không chỉ giúp họ giải vây mà còn chữa trị vết thương giúp họ. 

 “Cô tên gì?”, Diệp Thành lại bóp vỡ đan dược, mỉm cười nhìn thiếu nữ áo xanh. 

 “Cơ Như Tuyết”. 

 “Cô là chị hay là em?” 

 “Chị”. 

 “Em gái cô tên gì?”, Diệp Thành nói xong lại bóp vỡ một viên đan dược nữa, dung nhập vào cơ thể Cơ Như Tuyết. 

 “Cơ Như Yên”, Cơ Như Tuyết vội đáp. 

 “Cơ Như Yên”, Diệp Thành lặp lại, nghe thấy cái tên này hắn không khỏi nhớ tới một nữ tử khác, cô là người phàm, tên là Liễu Như Yên, hai người họ chỉ khác nhau một chữ. 

 Chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ, Diệp Thành rút tay về, nở nụ cười với Cơ Như Tuyết: “Hai người thuộc cổ tinh nào?” 

 “Tuyên Nguyệt Tinh”. 

 “Cách nơi này ba trăm nghìn dặm”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn đã nhìn thấy cổ tinh này trên tinh không đồ, đúng là cổ tinh mà hắn chưa từng tới. 

 “Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên ân tình của đạo hữu”, sau khi khôi phục thương thế, lão già áo tím lại chắp tay hành lễ. 

 “Đã nói chỉ là tiện tay thôi mà”, Diệp Thành khẽ cười: “Ta và Cơ Như Yên cô nương là bạn cũ. Lần này đi ngang qua đúng là tình cờ, nếu đã tới rồi thì ta sẽ đến nhà họ Cơ cùng hai người luôn”. 

 “Bạn cũ?”, Cơ Như Tuyết giật mình, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, cô ta chưa nghe em gái nhắc đến bao giờ. 

 “Sao những người đó lại truy sát hai người?”, Diệp Thành bước lên, vừa đi vừa nhìn lão già áo tím và Cơ Như Tuyết: “Còn nữa, Thị Huyết Tông đó có lai lịch gì, hai nhà có ân oán à?” 

 “Ân oán giữa hai nhà đã từ lâu đời”, lão già áo tím hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Lão tổ nhà ta bị thương nặng, ta và Tuyết Nhi đi tìm linh dược không ngờ lại để lộ tin tức, vì thế Thị Huyết Tông mới phái người đuổi giết suốt dọc đường, người nhà họ Cơ đã thương vong không ít, may mà tiểu hữu đi qua cứu giúp, nếu không chúng ta cũng khó tránh khỏi cái chết”. 

 “Vậy thì đi nhanh thôi!”, Diệp Thành nói xong cũng tăng tốc độ. 

 Lão già áo tím và Cơ Như Tuyết nhìn nhau, không biết Diệp Thành có lai lịch gì nhưng vẫn đi theo. 

 Ba người như ba tiên quang, bay thẳng về hướng Đông của tinh không. 

 Không biết qua bao lâu, ba người mới dừng lại. 

 Ở phía xa có một cổ tinh kích thước không quá nhỏ, chừng như Vọng Cổ Tinh, tinh huy tản ra rực rỡ, là cổ tinh lớn nhất Diệp Thành thấy từ khi đặt chân vào Hạo Nguyệt Tinh Vực. 

 Đây là Tuyên Nguyệt Tinh, cổ tinh có sự sống của nhà họ Cơ. 

 Diệp Thành hít sâu một hơi, bay vào trong như một tia tiên quang, lão già áo tím và Cơ Như Tuyết vội vàng theo sau, không biết sao Diệp Thành còn sốt ruột hơn họ, dọc đường đi hắn bay rất nhanh. 

 Diệp Thành vừa đáp xuống Tuyên Nguyệt Tinh đã bắt đầu bấm đốt tay nhẩm tính. 

 Đúng như hắn nghĩ, Tuyên Nguyệt Tinh có người chuyển kiếp, khả năng chính là Cơ Như Yên em gái song sinh của Cơ Như Tuyết, cũng chính là đệ tử Lạc Hi của Đan Thần Đan Thành Đại Sở năm xưa. 

 Điều khiến Diệp Thành vui mừng không phải điều này, mà là trong Tuyên Nguyệt Tinh không chỉ có một người chuyển kiếp, ngoài Lạc Hi còn có người người chuyển kiếp khác của Đại Sở, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng tính ra được kha khá. 

 Không lâu sau, ba người đến một tiên sơn. 

 Cũng giống như nhà Mộ Dung, Lăng Tiêu Cung và U Đô, nhà họ Cơ cũng là gia tộc tông môn duy nhất trên Tuyên Nguyệt Tinh, là vị vương của vì sao này. 

 Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy hai đệ tử đứng thẳng tắp hai bên trái phải trước sơn môn tiên sơn nhà họ Cơ. 

chapter content