“Tiền bối, người gặp thê tử của vãn bối lúc nào, ở đâu vậy?”, Diệp Thành run lên, kích động nhìn lão tổ nhà họ Cơ.
“Sáu mươi năm trước, tại thành Vô Lệ”.
“Thành Vô Lệ ở tinh vực nào?”, Diệp Thành vội vàng hỏi, có lẽ là quá kích động nên hắn không chú ý lực tay, dù với tu vi Thánh Nhân của lão tổ nhà họ Cơ mà ông cũng không chịu nổi đau đớn.
“Ta không biết”, lão tổ nhà họ Cơ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng: “Thành Vô Lệ không phải là một sự tồn tại nhất định, nó là một cổ thành di chuyển bất cứ lúc nào, không ai biết giây tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở tinh vực nào, cũng chẳng ai biết nó sẽ ở lại một tinh vực trong bao lâu, có lẽ là một thoáng, có lẽ là một ngày, một năm, ba năm, mười năm, trăm nghìn năm đều có thể”.
“Thế này…”
“Sáu mươi năm trước lão hủ cũng chỉ tình cờ gặp được thành Vô Lệ thôi”, lão tổ nhà họ Cơ kể về chuyện quá khứ: “Đó là một tiên thành như mộng như ảo, rất huyền duyện”.
“Di chuyển bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhíu mày thật chặt, Chư Thiên Vạn Vực lớn thế này, hắn phải đi đâu để tìm?
“Tiểu hữu, ngươi chắc chắn nàng là thê tử của ngươi?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thâm thúy.
“Hậu bối không dám nói dối tiền bối”.
“Ngươi có biết vì sao tiên thành đó lại tên là thành Vô Lệ không?”, lão tổ nhà họ Cơ nhàn nhạt hỏi: “Người ở trong đó đều tu luyện một loại tiên pháp tên là Thái Thượng Vong Tình, vô lệ là vô tình, lão hủ rất khó có thể tin được nữ tử vô tình sao có thể làm vợ ngươi?”
“Thái Thượng Vong Tình”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, không ngờ trên đời còn có tiên pháp này.
“Tiểu hữu, thứ cho lão hủ nói thẳng, quên nữ tử đó đi!”, giọng lão tổ nhà họ Cơ đều đều: “Thành Vô Lệ không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, đó là một sự tồn tại đến thần thoại Chư Thiên cũng không dám đụng đến, dù ngươi tìm được toà thành đó cũng không thể đưa thê tử ngươi đi”.
“Đến chết không quên”, giọng Diệp Thành khàn khàn mà thăng trầm.
“Hỏi thế gian tình là gì!”, lão tổ nhà họ Cơ thở dài, từ từ nhắm đôi mắt già nua đục ngầu lại.
Lão tổ nhà họ Cơ không nói nữa.
Diệp Thành cũng im lặng, rừng trúc nhỏ cũng chìm vào im lặng, chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ lôi đình thỉnh thoảng vang lên.
Khí tức của lão tổ nhà họ Cơ đã trở nên ổn định, vết thương trên nguyên thần đã lành lại dưới sự tẩy luyện của thiên lôi.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới chậm rãi rút tay về.
Lão tổ nhà họ Cơ vẫn ngồi xếp bằng, đạo thương ở nguyên thần đã được chữa, cái mà ông phải chống lại bây giờ là phản phệ của Chuẩn Đế, nó không phải một sớm một chiều là có thể xoá sạch, rất nhiều năm nay ông đều không thể thi triển sức chiến đấu đỉnh phong quá nhiều, một khi suy yếu hay lại bị ám thương thì pháp tắc Chuẩn Đế vẫn sẽ phản phệ.
Nhìn lướt qua lão tổ nhà họ Cơ một lần nữa rồi Diệp Thành xoay người bước ra khỏi rừng trúc nhỏ.
Bên ngoài rừng trúc, Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh nhà họ Cơ vẫn đang chờ đợi.
Thấy Diệp Thành đi ra, họ vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu hữu, đạo thương của lão tổ nhà ta đã được chữa khỏi chưa?”
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười gật đầu.
“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối vui mừng khôn xiết, đồng loạt hành đại lễ với Diệp Thành.
“Chuyện nhỏ thôi”.
“Nhà họ Cơ đã chuẩn bị tiệc rượu, mời tiểu hữu đến Thanh Loan Điện”.
“Tiền bối không cần như vậy”, Diệp Thành nở nụ cười nhìn Cơ Như Tuyết rồi hỏi: “Như Tuyết cô nương, có thể dẫn tại hạ đi dạo nhà họ Cơ được không?”
“Tất nhiên là được”, Cơ Như Tuyết ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nhẹ.
“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành cười chắp tay, xoay người rời đi cùng Cơ Như Tuyết, trước khi đi hắn còn không quên cầm theo viên đá trong suốt bên ngoài rừng trúc nhỏ.
Đương nhiên các lão bối nhà họ Cơ sẽ không nói gì, tuy viên đá đó bất phàm, nhưng so với hai đại ân của Diệp Thành thì cũng không là gì.
Bên này, Cơ Như Tuyết nhìn Diệp Thành cầm viên đá thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nói thanh niên này thật kỳ lạ, hắn hoàn toàn có thể đòi nhiều bảo vật quý giá hơn nhưng lại chỉ yêu cầu mỗi viên đá này.
Diệp Thành chỉ mỉm cười vuốt ve viên đá, vì đây là người chuyển kiếp của Đại Sở cơ mà.
Tiếp đó cả hai liên tục xuất hiện ở khắp ngóc ngách trong nhà họ Cơ.
Nhưng không phải Cơ Như Tuyết dẫn Diệp Thành đi dạo mà là Diệp Thành dẫn Cơ Như Tuyết chạy tới chạy lui trong nhà họ Cơ, dường như Cơ Như Tuyết là người ngoài còn Diệp Thành mới là con cháu của nhà họ Cơ vậy.
Diệp Thành đang tìm kiếm người chuyển kiếp.
Ngay từ khi bước vào nhà họ Cơ, hắn đã tìm được chuẩn xác vị trí của từng người chuyển kiếp, sở dĩ hắn dẫn Cơ Như Tuyết theo cũng là vì tránh những rắc rối không đáng có, Cơ Như Tuyết chính là lệnh bài thông hành.
Lúc này không chỉ Diệp Thành và Cơ Như Tuyết đang đi dạo mà phía sau họ còn có hơn mười người của nhà họ Cơ.
Cơ Như Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn những con cháu nhà họ Cơ phía sau, vẻ mặt rất khó hiểu.
Lúc này, đi theo sau họ đã có hai mươi ba người, chín nữ mười bốn nam, tất cả đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.
Cuối cùng, Cơ Như Tuyết không nhịn được nữa bèn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Đạo hữu, ngươi đang…”