Tu sĩ của Thị Huyết Tông vội tiến lên trước, thông thiên nhãn mở ra đảo quanh mỗi một góc của địa cung.
Phong bế cả Thị Huyết Tông!
Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng bước ra khỏi địa cung.
Đột nhiên, từ tứ phương tám hướng của tiên sơn Thị Huyết Tông có tiên quang chiếu rọi lên trời, ngưng tụ thành kết giới khổng lồ.
Tiếp đó, trưởng lão của Thị Huyết Tông đổ xô ra ngoài, bóng người rợp trời, bóng người choán lấp mặt đất, từng ngọn núi, từng đình đài, từng lầu các, nơi nào cũng đều được lục soát kĩ càng.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã phong ấn thần tử Thị Huyết, hắn rất tự nhiên lấy đi túi đựng đồ của tên này.
Nếu nói về thần tử Thị Huyết thì đúng là một kẻ giàu có, bên trong túi đựng đồ không thiếu bảo bối, pháp khí, bí quyển, đan dược, cần gì có nấy, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng đã có đến hơn bốn mươi triệu rồi.
Không tồi!
Diệp Thành lại lại lục tìm một lượt trên người thần tử Thị Huyết, chỉ cần là những thứ đáng tiền đều được hắn lột sạch.
Cảnh tượng này khiến nữ tửu bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cảm thấy kì lạ, thủ pháp lục tìm bảo bối đúng là thuần thục khác thường, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tên này đã làm việc này không ít lần rồi.
Phía này, Diệp Thành đã cuỗm đi bảo bối của thần tử Thị Huyết sạch sẽ.
Có lẽ xem xét tới yếu tố nữ tử áo trắng còn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nên lần này hắn mới không lột sạch đồ của thần tử Thị Huyết.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới thả nữ tử áo trắng ra.
Nữ tử áo trắng bước ra ngoài, cô nhìn xung quanh với ánh mắt sợ hãi, bóng tối vô tận khiến cô cảm thấy lo sợ: “Đây...đây là đâu?”
“Hố đen không gian”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đây...đây chính là hố đen không gian?”, nữ tử tái mặt, cô từng nghe nói tới nơi này nhưng chưa bao giờ vào đây, khiến cô phải thay đổi cái nhìn về Diệp Thành, Chư Thiên Vạn Vực này còn có người có thể ra vào hố đen không gian một cách thoải mái sao, chẳng trách mà có thể làm loạn bên trong Thị Huyết Tông.
“Đừng sợ, có ta ở đây”, Diệp Thành mỉm cười phất áo lấy ra minh châu chiếu sáng hố đen không gian.
“Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta”, nữ tử áo trắng nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Người mến mộ cô!”
“Mến...mến mộ?”
“Không đùa nữa, ta thay cô giải phong ấn”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức gảy ra đạo tiên quang bay vào trán nữ tử này.
Đột nhiên, cơ thể cô run lên, cô ôm chặt lấy đầu, nét mặt tái nhợt, miệng khẽ rên lên vì đau đớn.
Diệp Thành đứng đó quan sát, mặc dù hắn biết nữ tử áo trắng đau đớn nhưng lại chẳng thể giúp được gì, mỗi một người được mở ra kí ức tiền kiếp đều phải trải qua nỗi đau này, cũng may cơn đau đớn này không kéo dài quá lâu.
Có điều vẻ mặt hắn nhìn cô gái kia lại có phần phức tạp như thể nhớ lại những chuyện của nhiều năm về trước.
Hự!
Nữ tử rên rỉ, kí ức xưa kia dần được mở ra, cô nhớ lại những việc của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước và nhớ ra tên mình của kiếp trước: Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Không biết mất bao lâu, nữ tử này mới ngừng run rẩy, cái nhìn mơ hồ cuối cùng trong đôi mắt cũng biến mất.
Ngươi...!
Hạo Thiên Thi Tuyết thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi mắt với hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Chào mừng quay trở lại!
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu.
Trần Dạ!
Hạo Thiên Thi Nguyệt vội sà vào lòng Diệp Thành, bàn tay ôm về phía sau lưng hắn, cái ôm xiết chặt như thể dùng hết sức bình sinh, giọt nước mắt thẫm đẫm lớp áo của hắn, khuôn mặt chan hoà nước mắt đó cứ thế áp sát nơi khuôn ngực của Diệp Thành, chỉ khi nghe thấy tiếng tim hắn đập thì cô mới dám chắc đây không phải là mơ.
Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt hắn cũng nhoà lệ.
Cảnh tượng này bên diễn ra rất lâu bên trong hố đen không gian.
Hố đen không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thút thít của nữ tử, ánh sáng vạn trượng xung quanh khiến không gian nơi này trở nên ấm áp hơn, sau bao năm tháng dài đằng đẵng, sau bao thăng trầm của thời gian, cuối cùng bọn họ cũng được gặp lại nhau.
Không biết mất bao lâu, Hạo Thiên Thi Nguyệt mới buông Diệp Thành ra, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, đôi mắt nhoà lệ khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, khiến cô chếnh choáng mê say.
“Những người khác của Đại Sở thì sao?”
“Tìm thấy một số người, còn lại vẫn đang tiếp tục tìm, rồi có ngày ta sẽ đưa mọi người về nhà”.
“Cùng về nhà”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại bật khóc, cô nghẹn ngào: “Đệ đệ của ta, cuối cùng đệ cũng không khiến Đại Sở phải thất vọng, đệ ấy chính là anh kiệt cái thế.
“Cái đó thì...”, Diệp Thành xoa mũi, ho hắng: “Thực ra thì ta không phải là con của Hạo Thiên Huyền Chấn”.