Tiên Võ Đế Vương

Chương 1782:  Cứ quyết định như vậy đi! 



Vào đêm ngày thứ năm mọi người mới quay về Huyên Nguyệt Tinh của nhà họ Cơ. 

 Ấy? 

 Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã khẽ giọng lên tiếng. 

 Sao vậy? 

 Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Thành. 

 Niềm vui bất ngờ! 

 Diệp Thành vừa cười vừa bay lên thiên tiêu, cứ thế hướng về phía tiên sơn nhà họ Cơ, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ lần lượt bay lên hư thiên đuổi theo Diệp Thành. 

 Lúc này, đại điện ở tiên sơn nhà họ Cơ có thể coi là nườm nượp bóng người, đó đều là các tu sĩ nhà họ Cơ. 

 Ngoài người nhà họ Cơ ra thì còn có ba lão tu sĩ mặc áo tím và một thanh niên mặc áo trắng. 

 Bốn người này có lai lịch không vừa, chính là người của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh, cả ba lão già mặc áo tím đều là Chuẩn Thánh của nhà họ Sở, còn người thanh niên mặc áo trắng là thần tử của nhà họ Sở: Sở Dương. 

 Lần này bọn họ tới Võ Huyền Tinh là vì một chuyện đáng mừng. 

 Nói chính xác hơn chính là để hỏi cưới, đối tượng hỏi cưới là Cơ Như Tuyết, một trong những thần nữ của nhà họ Cơ. 

 Cơ Như Tuyết cũng có mặt ở đây, bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp dè dặt, chốc chốc lại liếc nhìn Sở Dương, khuôn mặt đỏ lựng. 

 Sở Dương mỉm cười như ngọn gió xuân, không hề mang chút phong cách của một thần tử. 

 Đôi mắt của hắn xa xăm như giếng sâu không đáy, mái tóc đen suôn dài như thác nước, khí huyết dồi dào như biển cả, toàn thân chốc chốc còn hiện lên dị tượng, hắn mang theo một loại huyết mạch đặc biệt hết sức bất phàm. 

 Cả hai người cứ ta nhìn nàng nàng nhìn ta khiến cả nhóm lão bối mỉm cười. 

 Cứ quyết định như vậy đi! 

 Trưởng lão hai bên lần lượt mỉm cười, nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lại thêm thân phận của Sở Dương, có thể coi là môn đăng hộ đối với Cơ Như Tuyết, điều quan trọng hơn cả đó là cả hai rất tâm đầu ý hợp. 

 Diệp Thành đến rồi, hắn bước vào trong đại điện và ánh mắt dừng lại ở Sở Dương. 

 Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn qua bên này, khi nhìn thấy Diệp Thành ngay từ lần đầu tiên Sở Dương đã tỏ ra khác thường. 

 Ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở cũng đã tới, bọn họ nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, “vị đạo hữu này là...” 

 “Khách quý của nhà họ Cơ”, trưởng lão của nhà họ Cơ vội mỉm cười đáp lời, sau đó còn không quên truyền âm cho Chuẩn Thánh của nhà họ Sở: “Tiểu hữu này vô cùng hung hãn, có thể sánh ngang bằng Thánh Nhân”. 

 “Sánh...sánh ngang Thánh Nhân?”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở kinh ngạc. 

 “Tiểu hữu, đây chính là ba trưởng lão của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh”, khi Chuẩn Thánh của nhà họ Sở còn đang kinh ngạc thì Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ đã lên tiếng giới thiệu. 

 “Vãn bối Diệp Thành bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức tiến lên trước, tỏ ra rất hiểu lễ nghĩa. 

 “Được...được lắm”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở mỉm cười, ba cặp mắt nhìn Diệp Thành mãi không thôi, cho tới giờ bọn họ cũng không dám tin một người với tu vi cảnh giới Hoàng lại có thể sánh ngang với Thánh Nhân. 

 “Vị tiểu hữu áo trắng nhà họ Sở này chính là thần tử Sở Dương của nhà họ Sở”, Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ lại chỉ về phía Sở Dương, cười ôn hoà: “Qua vài ngày nữa con chính là con dâu của nhà họ Cơ ta rồi”. 

 “Nói vậy thì ta vẫn còn kịp uống chén rượu mừng rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Sở Dương và Cơ Như Tuyết. 

 “Đạo hữu phải uống thêm vài chén nữa mới phải”, Sở Dương mỉm cười, chỉ có Cơ Như Tuyết ở bên là đỏ lựng mặt. 

 “Gặp nhau là duyên, chúng ta co thể nói chuyện chút không?”, Diệp Thành vẫn nhìn Sở Dương. 

 “Đương nhiên có thể rồi”, Sở Dương không từ chối. 

 “Được”, Diệp Thành là người đầu tiên quay người, trông tâm trạng hắn có vẻ không tồi, Sở Dương thì lại có phần phân vân nhưng rồi cũng đi theo, chỉ có Cơ Như Tuyết sau hồi băn khoăn thì quyết định không đi cùng. 

 Cả hai người lần lượt đi ra ngoài. 

 Trong đại điện, các trưởng lão của nhà họ Cơ và Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đều tỏ ra khó hiểu, không biết Diệp Thành gọi Sở Dương đi làm gì. 

 Phía này, Diệp Thành và Sở Dương đã ra khỏi đại điện. 

 Ấy? 

 Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ bên ngoài đại điện sững sờ, bọn họ nhất loạt nhìn về phía Diệp Thành. 

 Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt nhìn Diệp Thành thật sự rất khó hiểu. 

 Diệp Thành ho hắng như nhớ lại chuyện của hàng trăm năm trước, hắn từng mạo danh thân phận một người gây ra không ít chuyện đáng xấu hổ ở tứ phương của Đại Sở khiến nhân vật chính rơi vào tình thế ái ngại. 

 Thấy vẻ mặt mọi người như vậy, sắc mặt Sở Dương cũng trở nên hết sức kì quái, không biết nhóm người này định làm gì. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành cười trừ, hắn là người đầu tiên đi về một hướng. 

 Vìa người tới hoa viên của nhà họ Cơ. 

 Vào Hoa Viên, Diệp Thành lập tức tạo ra kết giới. 

 Sở Dương nhìn kết giới tỏ ra khó hiểu. 

 Diệp Thành không lên tiếng, hắn chỉ gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Sở Dương. 

 Đột nhiên, cơ thể Sở Dương run lên, thần hải bắt đầu rung chuyển. 

 Hự! 

 Tiếng gằn giọng vang lên, nét mặt Sở Dương đau đớn, hắn ôm chặt lấy đầu. 

 Phía này, phía Thiếu Vũ cũng xoa cằm. 

 Đều là người chuyển kiếp của Đại Sở mà nhìn người ta, có thần tử, có thần nữ, có hoàng tử, công chúa, còn nhìn lại mình thì đến việc muốn chơi gái cũng phải gom góp từng đồng một, nghĩ thôi cũng đủ thấy tức rồi. 

 Hự! 

 Tần Vũ ôm đầu rít lên, kí ức kiếp trước mở ra, mọi kí ức ùa về xối vào thần hải, đan xen với kí ức kiếp này của hắn, hắn nhớ được cái tên của mình trong kiếp trước: Tần Vũ. 

 Nhìn Tần Vũ, Cung Tiểu Thiên Nhi kéo kéo vạt áo Thi Nguyệt: “Sư nương, người chyển kiếp trông giống hệt với kiếp trước sao?” 

 Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt vốn không muốn quan tâm tới tên này nhưng nghe từ sư nương thì trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc, cô mỉm cười: “Cũng không hẳn”. 

 “Vậy có khả năng nam nhân chuyển kiếp thàn nữ không, hoặc là nữ chuyển kiếp thành nam không?” 

 “Cái này ấy à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ho hắng nhìn Diệp Thành. 

 “Cái này ấy à?”, Diệp Thành cũng ho hắng, việc này hắn thực sự chưa từng nghĩ đến nên không biết là có khả năng này hay không. 

 “Mọi...mọi người...”, khi tất cả đang trò chuyện thì cơ thể của Tần Vũ thôi run rẩy, hắn đưa mắt nhìn tất cả mọi người, từng bóng người, từng khuôn mặt đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn. 

 “Hoan nghênh quay trở lại”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Một trăm năm rồi, Tần Vũ dừng chân, hắn ôm chầm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi nhưng lại nước mắt dàn dụa, niềm vui đột nhiên đến khiến người ta không kịp trở tay. 

 Không lâu sau đó, người chuyển kiếp của nhà họ Cơ được gọi tới nhưng không thấy Lạc Hi đâu, cô vẫn đang bế quan. 

 Được gặp nhau nơi đất khách quê người khiến người ta vô cùng cảm khái, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp hoa viên. 

 Không biết từ bao giờ Cơ Như Tuyết mới tới. 

 Thế nhưng khi thấy một nhóm người cầm theo hũ rượu và mặt mày ai nấy đều dàn dụa nước mắt thì cô không khỏi ngỡ ngàng, cũng như lần đầu tiên, chỉ cần là những người tới đây cùng Diệp Thành thì đều như vậy. 

 Thấy Cơ Như Tuyết tới, Tần Vũ như nhớ ra gì đó, hắn vội nhìn Diệp Thành thăm dò: “Đây...đây không phải là Lạc Hi chứ?” 

 “Lạc Hi vẫn đang bế quan và chưa được mở kí ức kiếp trước”, Diệp Thành mỉm cười đáp lời. 

 “Vậy...vậy thì tốt ròi”, Tần Vũ mỉm cười ái ngại, ở Đại Sở này có ai không biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Diệp Thành, nếu như kiếp này côa áy mà ở bên hắn thì thật mới lạ. 

 “Nào, lại đây”, Hạo Thiên Thi Nguyệt kéo Cơ Như Tuyết tới sau đó đưa ra một vò rượu. 

 “Mọi người biết nhau sao?”, Cơ Như Tuyết nhận lấy vò rượu, nhìn mọi người mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

 “Rất quen thuộc là đằng khác”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, có lẽ vì uống chếnh choáng say nên cô liền cầm tay Cơ Như Tuyết cười có phần giảo hoạt: “Tiểu cô nương này trông thật xinh đẹp, như tiên nữ vậy”. 

 “Ngươi cút cho ta”, Tần Vũ đạp luôn cho Cung Tiểu Thiên Nhi một cái bay đi. 


 “Ta thấy được đấy”. 

 “Quen là tốt, phong cách của Đại Sở đều như vậy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười nắm tay Cơ Tuyết Băng. 

 “Đại...Đại Sở là nơi nào?” 

 “Là một nơi rất đẹp”.