Tiên Võ Đế Vương

Chương 1783:  Tỉnh rồi sao? 



Cho tới đêm khuya, mọi người mới tản đi. 

 Trong nhóm người này cũng có từng đôi từng cặp một, Triệu Tử Vũ và Nam Cung Tử Nguyệt là một cặp, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết là một cặp, nhà Mộ vân và nhà Tư Đồ có một cặp, Thanh Vân Tông và Cực Dương Tông cũng có một cặp. 

 Kì lạ nhất vẫn là Thiếu Vũ, hắn rất nhanh chóng kéo ra một người trong nhóm người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 Đó là một nữ đệ tử của nhà Bắc Thần ở Bắc Sở, cũng từng tham gia vào trận so tài tam tông của lớp Huyền Tự ở Thiên Đình, năm xưa cô đã tạo ra không ít bất ngờ, ngay vòng đầu tiên đã bị loại, cũng rất xứng với Tần Vũ. 

 Chỉ có Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu là có phần xót xa, Thiếu Vũ có tư cách chơi gái vì hắn đẹp trai, không giống bọn họ, một tên mặt mày béo phệ, một tên to cao thô kệch. 

 Chơi gái! 

 Cả hai tên lẩm bẩm, sóng vai nhau bước đi, chuồn ra khỏi tiên sơn nhà họ Cơ, cứ thế tới gần một cổ tinh. 

 Bóng người tản đi nhưng khung cảnh bên trong hoa viên vẫn vô cùng rực rỡ. 

 Diệp Thành hãy còn ổn nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt lại chếnh choáng say, cô dẫm lên chân Diệp Thành, vòng hai tay ôm cổ hắn, ghé sát khuôn mặt nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh như nước: “Cảnh tượng đẹp này mà ngươi không muốn làm gì đó cùng tỷ tỷ sao?” 

 “Sao ta lại có cảm giác hỗn loạn thế nhỉ?”, Diệp Thành ho hắng. 

 “Chi bằng ta biến thành bộ dạng củ Sở Huyên và Sở Linh?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp mắt. 

 “Nói thực thì ta đánh giá cao suy nghĩ kì lạ này đó”. 

 “Vậy thì coi ta là bọn họ đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngây dại, đôi mắt long lanh như nước chợt nheo lại, tầm nhìn mơ hồ hẳn đi, cô ngả vào lòng Diệp Thành và chìm trong giấc ngủ, trong giấc mộng còn khẽ gọi lên: “Diệp Thành, ta muốn sinh con cho chàng”. 

 Sau khi cô chìm vào giấc ngủ thì màn đêm cũng trở nên yên tĩnh. 

 Tiểu viên với cánh hoa bay rợp trời, ánh trăng sáng trong ánh lên trong màn đêm u tịch khiến khung cảnh đẹp như mộng như ảo. 

 Diệp Thành đứng dậy, hắn đặt Hạo Thiên Thi Nguyệt lên vân đoàn mềm mại, dưới ánh trăng chiếu rọi, cô ngủ thật say, chốc chốc còn nói mơ, và nói đến nhiều nhất là cái tên của một người. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn lấy ra một lớp áo chắn gió đắp lên người cô. 

 Khung cảnh đêm khuya thật thơ mộng và lãng mạn, nữ tử si tình chìm trong giấc ngủ sâu nhưng hắn lại không làm thêm chuyện gì đi quá giới hạn. 

 Trong lúc này, khoé miệng Diệp Thành chợt trào máu, cơ thể lảo đảo. 

 Dưới ánh trăng, hắn lại lần nữa lấy gương ra đặt trước mặt mình. 

 Thế nhưng bên trong gương không hề xuất hiện khuôn mặt hắn, khác với hai lần trước đó là bên trong gương hiện lên một mớ hỗn độn. 

 Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay Diệp Thành hoá thành hư vô. 

 Diệp Thành mỉm cười thê lương, hắn khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng và hướng ánh mắt ảm đạm nhìn hư thiên, bầu tinh không vời vợi kia, từng ánh sao lấp lánh kia trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết. 

 Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. 

 Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất như khiến khung cảnh nơi đây khoác lên lớp áo khoác xinh đẹp. 

 Hạo Thiên Thi Nguyệt đã tỉnh lại, cô nhìn lớp áo đắp trên người mình rồi lại nhìn y phục chỉnh tề trên cơ thể sau đó mới nhìn xuống gốc cây cách đó không xa, Diệp Thành đang ôm một bộ cổ thư ngồi đó lật giở. 

 Tỉnh rồi sao? 

 Diệp Thành gập cổ thư lại, hắn đứng dậy vươn vai. 

 Hạo Thiên Thi Nguyệt nhảy xuống khỏi vân đoàn, liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi đúng là chính nhân quân tử”. 

 “Việc này thì không thể trách ta được”, Diệp Thành bĩu môi, “một đêm cảnh đẹp như vậy mà cô cứ ngủ như thế khiến ta chẳng tiện ra tay, có điều, đôi bồng đào cũng mềm đấy, ta cũng đã sờ được vài lần, còn cô thì cũng rất biết phối hợp, rên rỉ nghe rất đã tai”. 

 “Người nói gì thế chứ, chúng con là chính nhân quân tử mà”. 

 “Có quỷ mới tin”. 

 “Người không tin chúng con cũng đành chịu”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, vặn vặn thân hình béo múp tiến lên trước, hắn dùng tay chọc chọc Diệp Thành rồi lại liếc Hạo Thiên Thi Nguyệt ở cách đó không xa, nhíu mày, cười gian giảo: “Chắc tối qua sư thúc sướng lắm”. 

 “Sướng, sướng muốn lên trời”, Diệp Thành nói rồi liền mở cổ thư ra.