Tiên Võ Đế Vương

Chương 1784:  Một cặp! 



chapter content



Sau khi cả hai người rời đi, Hạo Thiên Thi Nguyệt mới đi tới nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò: “Vết thương hôm qua của ngươi...”. 

 “Không sao cả”, Diệp Thành nhướng vai. 

 “Vậy vì sao cái gương đó lại không soi ra được khuôn mặt ngươi?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành. 

 “Người đẹp trai đều như vậy cả”. 

 “Hừ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù vẻ mặt không thể hiện điều gì nhưng lòng cô lại nặng trĩu, cô rất hiểu Diệp Thành, Diệp Thành càng như vậy càng thể hiện sự việc không hề đơn giản. 

 Bên ngoài hoa viên, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu đã dẫn người chuyển kiếp tới. 

 Lúc này Diệp Thành mới bỏ cổ thư xuống, đưa mắt nhìn, tất cả mọi người đều phấn chấn hào hứng, đặc biệt là từng cặp phu thê kia mặt mày tươi tỉnh, có lẽ chuyện giường chiếu đêm qua đã làm không ít lần. 

 Tất cả khoanh chân ngồi xuống, bao gồm cả Hạo Thiên Thi Nguyệt, còn Sở Dương thì không có mặt ở đây. 

 Diệp Thành lập tức tế ra tiên hoả, hoá thành biển lửa bao quanh mọi người. 

 Tiếp đó là thiên lôi và Đan Tổ Long Hồn mở ra đan hải, thần hải, thiên lôi tẩy luyện cơ thể cho bọn họ còn Đan Tổ Long Hồn tôi luyện nguyên thần cho chọ. 

 Thế rồi căn nguyên thánh thể và thánh huyết của Diệp Thành đan xen với nhau hoà vào tiên hoả. 

 Hự! Hự! 

 Hiện trường vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn, tất cả đều nghiến răng chịu đựng vì bọn họ biết Diệp Thành đang giúp mình đầu thai hoán cốt. 

 Vút! Vút! 

 Sau loạt âm thanh này vang lên, rất nhiều người đang đột phá vu vi trong khi thoát biến. 

 Diệp Thành đương nhiên sẽ không tiếc đan dược, từng lớp đan dược bay ra hoá thành tinh nguyên dồi dào làm vật dưỡng cho những người chuyển kiếp đột phá, giúp bọn họ qua ải dễ dàng. 

 Đây là một quá trình hết sức lâu dài. 

 Không lâu sau đó, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết cũng tới, đôi phu thê mặt mày rạng rỡ, một người còn ửng đỏ khuôn mặt, xem ra cảnh động phòng đêm qua cũng thật mùi mẫn. 

 Đây...! 

 Nhìn tiên hoả và thiên lôi cũng như thánh huyết bá đạo của Diệp Thành, Cơ Như Tuyết không khỏi kinh ngạc. 

 Đúng là nhân tài! 

 Tần Vũ hiểu Diệp Thành nên bất giác mỉm cười, mặc dù huyết mạch kiếp này bá đạo, tu vi của hắn cũng vượt qua Diệp Thành nhưng áp lực mà Diệp Thành mang tới cho hắn vẫn rất nặng nề khiến hắn chợt run người. 

 Một cặp! 

 Diệp Thành nhìn hai người mà mỉm cười. 

 Hiểu rồi! 

 Tần Vũ kéo Cơ Như Tuyết ngồi xuống, bọn họ cũng thoát biết dưới sự tôi luyện của tiên hoả thiên lôi, đan tổ long hồn và căn nguyên thánh huyết. 

 Thật không hề đơn giản! 

 Ở nơi phía sâu trong tiên sơ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Cơ nhìn về bên này mà bất giác tặc lưỡi. 

 Đôi mắt ông ta rõ ẩn ý như thể ngửi thấy khí tức huyết mạch của Diệp Thành, đó là một loại huyết mạch nghịch thiên, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng đủ để sánh ngang với Đại Đế. 

 Màn đêm dần buông xuống. 

 Bên trong hoa viên, Diệp Thành từ từ thu lại thần thông, sắc mặt có phần tái nhợt, miệng chợt trào máu. 

 Người chuyển kiếp vẫn đang khoanh chân ngồi đó để nhận được cơ duyên trong lúc tôi luyện huyết mạch. 

 Diệp Thành lau đi mồ hôi, hắn lấy ra vò rượu uống một ngụm thật đã. 

 Ừm? 

 Cả vò rượu đã uống cạn, Diệp Thành liếc nhìn đỉnh núi, ánh mắt hắn dừng lại ở một động phủ trên đỉnh núi này, đó là động phủ nơi Lạc Hi đang bế quan, lúc này cô đã xuất quan rồi. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn bay lên trời đáp xuống đỉnh núi đó. 

 Ập vào mắt hắn là Lạc Hi đang vươn vai đi ra khỏi động phủ. 

 Lạc Hi trong hình thái thiếu nữ trông giống hệt năm xưa, thậm chí trông còn bất phàm hơn năm xưa, toàn thân tiên hà rực rỡ, từng lọn tóc nhuốm tiên quang, dưới ánh trăng trông vô cùng thánh khiết. 

 Ấy? 

 Vừa ra ngoài, Lạc Hi đã trông thấy Diệp Thành, cô thẫn thờ một lát, đôi mắt loé lên ánh nhìn khác thường. 

 Diệp Thành mỉm cười tế ra kết giới. 

 Ngay sau đó, một đạo tiên quang bay đi từ phía Diệp Thành, bay vào trán Lạc Hi.