Diệp Thành đứng nguyên tại chỗ, hắn vô thức ôm ngực, mỗi một lần tim đập, hắn đều cảm thấy đau nhói.
Trăm năm trước hắn đã nuốt Thiên Tịch Đan, cũng nuốt theo linh hồn của Lạc Hi, chính bởi cô gái ấy và Huyền Nữ đã giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, cũng nhờ có họ mà thánh thể của hắn mới đại thành, nếu không thì hắn cũng không thể đánh lùi Thiên Ma.
Trong không gian như có một luồng tiên quang bay ra khỏi cơ thể Diệp Thành, dung hoà vào trong cơ thể Lạc Hi.
Đó là linh hồn của Lạc Hi trong kiếp trước, hiện giờ Lạc Hi sắp quy vị, nó cũng quay trở về, đi theo Diệp Thành cả trăm năm cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân thực thụ của mình.
Hự!
Kí ức kiếp trước và kiếp này dần quay về khiến Lạc Hi đau đớn rên lên.
Mặc dù không nỡ nhưng Diệp Thành vẫn đứng im bất động, lúc này hắn không thể giúp gì hơn, người chuyển kiếp mở ra kí ức kiếp trước nên đau đớn là đương nhiên, đây chính là kiếp nhân quả của mỗi người, hắn không thể nhúng tay vào.
Không biết mất bao lâu cơ thể Lạc Hi mới thôi run rẩy.
Huynh...!
Nhìn Diệp Thành dưới ánh sao, Lạc Hi thẫn thờ, đôi mắt ngấn nước kết lại thành sương dưới ánh trăng.
Chào mừng muội quay trở lại!
Diệp Thành mỉm cười mang theo bao nỗi niềm chôn dấu.
Diệp Thành!
Lạc Hi cuối cùng cũng không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cô chạy đến lao vào lòng Diệp Thành như năm xưa, nước mắt dàn dụa chảy dài trên khuôn mặt, thấm đẫm áo Diệp Thành, cô nấc nghẹn, nói không thành lời.
Trời đã vè khuya.
Hai người ngồi trên đỉnh núi, Lạc Hi nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành, cô lặng lẽ nhìn tinh không rộng lớn.
Trải qua cả trăm năm dài đằng đẵng cô không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Thành.
Đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, mọi nuối tiếc của kiếp trước được kéo dài tới kiếp này, ban tặng hi vọng mà người ta hằng mong ước cho mối tình duyên đầy đau khổ, mặc dù mang theo bao thăng trầm của thời gian nhưng lại rất hoàn hảo.
Dưới ánh trăng, Lạc Hi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.
Diệp Thành lại lần nữa thi pháp tôi luyện huyết mạch cho cô, và từ đây cô bắt đầu bước đi trên hành trình mới của mình.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Lạc Hi tỉnh dậy, cô gặp mặt những người chuyển kiếp, lại là một cảnh tượng khiến người ta cảm khái
Sắc mặt cả ba người tối sầm, thậm chí là khó coi.
Tần Vũ đứng dậy cau mày nhìn ba người: “Ba vị trưởng lão, không phải có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Vừa rồi gia tộc báo tin tới Tâm Nhi bị bắt đi rồi”.
“Có biết hung thủ là ai không?”, trong đôi mắt Tần Vũ loé lên hàn mang lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
“Không rõ”, ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở vội đáp lời: “Có thể bắt cóc Tâm Nhi ngay trước sự trấn thủ của lão tổ thì chắc chắn là Thánh Nhân, vả lại không phải là Thánh Nhân tầm thường, ắt hẳn thâm sâu khó dò”.
“Không phải là Thị Huyết Lão Ma chứ?”, Diệp Thành thầm nhủ, Thị Huyết Tinh cách Võ Huyền Tinh chỉ năm trăm dặm, quả thực có khả năng này, nếu đúng là ông ta thì thật đau đầu.
“Không thể chậm trễ, ta phải nhanh chóng quay về”, Tần Vũ nói rồi bay vào hư thiên.
“Năm trăm nghìn dặm, phi hành như vậy thì bao giờ mới quay về được?”, giọng nói thâm trầm vang lên, lão tổ nhà họ Cơ hiện thân lôi Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đang bay vào hư thiên quay lại.
“Mau, mau”, ba Chuẩn Thánh lần lượt đi theo, Tần Vũ cũng vậy.
“Mấy ngày gần đây mọi người đừng đi lung tung”, trước khi đi Diệp Thành còn căn dặn với người chuyển kiếp sau đó không quên để lại rất nhiều túi đựng đồ, đó là nhưng bí pháp tu luyện.
“Chúng ta hiểu rồi”, mọi người lần lượt gật đầu, bọn họ biết Diệp Thành để lại bí thuật tu luyện nên chắc chắc sẽ lâu mới quay lại.
“Lên đường bình an”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Lạc Hi khẽ giọng lên tiếng, rất nhiều người chuyển kiếp khác cũng vậy, bọn họ nhìn về phía Diệp Thành rời đi mà nghẹn ngào, không biết sau ngày chia xa hôm nay bao giờ bọn họ mới được gặp mặt, đó có lẽ là những năm tháng rất dài.