Trên tinh không vời vợi, Diệp Thành như một đạo thần mang rẽ qua bầu trời.
Ngươi không trốn được đâu!
Phía sau, kẻ mặc áo bào đen cười u ám, toàn thân loé lên tiên quang, việc mà người này muốn làm chính là tiêu diệt Diệp Thành, đoạt lấy chín mươi triệu nguyên thạch sau đó tới Võ Huyền Tinh đòi tiền chuộc cho tới khi ép được lão tổ nhà họ Sở đích thân đi chuộc người, còn hắn sẽ dùng kế dương đông kích tây tới Võ Huyền Tinh để cướp bóc.
Đúng như Diệp Thành nói, việc này tên này nắm quyền chủ động tuyệt đối.
Có thần nữ nhà họ Sở trong tay, nhà họ Sở sẽ phải chịu sự kiểm soát của hắn.
Rõ ràng cách đánh mặt dày này rất giống với kiểu Diệp Thành khi đại náo Thị Huyết Tông.
Rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Diệp Thành liếc nhìn vè phía sau, khoé miệng nhếch lên tôi độc.
Nói rồi hắn lại lần nữa tăng nhanh tốc độ.
Không quá nửa canh giờ Diệp Thành đã bay vào trong một cổ tinh tử tịch, cổ tinh này chính là nơi hẹn chuộc người.
Từ xa hắn đã nhìn thấy một đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một người mặc áo bào đen đang ngồi, bên cạnh còn có thần nữ nhà họ Sở đang bị phong ấn vẫn đang trong trạng thái ngủ say.
Người chuyển kiếp!
Diệp Thành nheo mắt, không cần tính toán nhiều, chỉ cần nhìn hình thái của thần nữ nhà họ Sở là hắn đã biết là ai chuyển kiếp, muội muội Sở Tâm của Tần Vũ lại là người chuyển kiếp, thật là bất ngờ.
Diệp Thành đảo mắt nhìn thần nữ nhà họ Sở sau đó nhìn người mặc hắc bào kia.
Đúng như hắn nghĩ, người mặc áo bào đen trên đỉnh núi kia chính là một phần phân thân.
Quả nhiên là ông!
Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhận ra người mặc áo bào đen này chính là Thị Huyết Lão Ma – lão tổ của Thị Huyết Tông, mặc dù ông ta giả trang che đậy rất kín kẽ nhưng dưới tiên nhãn thì chẳng gì có thể che đậy được, Diệp Thành chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra.
Cứu người trước đã!
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn sử udngj thiên đạo nhanh chóng bay vào hố đen không gian.
Hắn đi chưa được bao lâu thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã đến nhưng lại cau mày, đuổi tới đây nhưng không thấy Diệp Thành đâu, với tu vi Thánh Nhân như ông ta mà cũng không tìm được chút khí tức nào.
Đi đâu!
Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, thần thức tản ra bao trùm khắp cổ tinh.
Khi Thị Huyết Lão Ma tìm kiếm thì Diệp Thành đã di chuyển bên trong hố đen không gian và tính chuẩn phương hướng cũng như vị trí.
Chính là nơi này!
Không lâu sau đó, Diệp Thành dừng chân hít vào một hơi thật sâu, hắn thi triển thiên đạo.
Ngươi...!
Đột nhiên có người xuất hiện khiến phân thân của Thị Huyết Lão Ma đột nhiên giật mình.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đã nắm lấy tay thần nữ nhà họ Sở rồi quay người bay vào hố đen không gian.
Hắn vừa đi thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã bay lên đỉnh núi nhưng lại không thấy thần nữ của nhà họ Sở đâu, ông ta tối sầm mặt nhìn phân thân của mình, rít lên: “Người đâu?”
“Không...không biết”, phân thân của lão Ma kinh hãi: “Vừa rồi có một người đột nhiên xuất hiện đưa cô ta đi rồi”.
“Khốn kiếp”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ tung một chưởng đánh tan phân thân của mình.
“Sao có thể?”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thần thức lại lần nữa bao trùm khắp cổ tinh này, không bỏ sót một tấc đất hay phần hư không nào, mọi thứ đều đến quá dị thường.
“Tiền bối đang tìm ta sao?”, trên đỉnh núi cao tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành hiện thân.
“Là ngươi?”, Thị Huyết Lão Ma nhận ra Diệp Thành chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng mà nhà họ Sở phái đi chuộc người nhưng lại không nhận ra Diệp Thành chính là người đã đại náo cả Thị Huyết Tông.
“Ta cho rằng chỉ có kiểu người tam giáo cửu lưu như ta mới đi bắt trói người, không ngờ lão tổ của Thị Huyết Tông, một Thánh Nhân siêu thoát thế ngoại lại làm ra trò này, thật khiến ta được mở mang tầm mắt”.
“Được, được lắm”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ đến mức bật cười, ông ta ra tay, một chưởng đánh vào hư thiên.
Thế nhưng mặc dù chưởng đánh này của ông ta huỷ thiên diệt địa nhưng lại bị hai đạo kiếm mang kinh thế trảm lìa.
Trên hư thiên có thêm hai bóng hình nữa xuất hiện, đó đều là lão tu sĩ, chính là lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.
Thấy người tới, sắc mặt của Thị Huyết Lão Ma thay đổi rõ rệt.