Tiên Võ Đế Vương

Chương 1790: Tiền bối nói vậy là sao ạ?



Tiếp theo đó, Diệp Thành liên tục xuất hiện trong tiên sơn nhà họ Sở. 

 Võ Huyền Tinh này ngoài Tần Vũ, Vi Văn Trác và Đông Phương Ngọc Yên thì vẫn còn hơn mười người chuyển kiếp khác của Đại Sở, trùng hợp là đều tập trung ở tiên sơn nhà họ Sở, điều đáng tiếc là không ai trong số họ Diệp Thành thân thuộc, đều là đệ tử thế hệ Huyền Tự của Đại Sở, trong đó có một người vai vế cũng không thấp lắm. 

 Không biết từ bao giờ lão tổ nhà họ Sở và lão tổ nhà họ Cơ trở lại, toàn thân đầy máu, khí tức tàn bạo rất rõ ràng. 

 Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Thành đều không hỏi, nhìn sát khí của hai người là biết Thị Huyết Tông đã hoàn toàn bị tiêu diệt. 

 Đêm xuống, tiên sơn nhà họ Sở tổ chức tiệc rượu tiếp đãi lão tổ nhà họ Cơ, đồng thời cũng để tiếp đãi Diệp Thành. 

 Lần này thần nữ nhà họ Sở bị bắt cóc, dù là Diệp Thành hay lão tổ nhà họ Cơ thì đều giúp đỡ họ rất nhiều, nếu không chắc chắn nhà họ Sở đã bị Thị Huyết Lão Ma khống chế, có chuộc lại được thần nữ hay không chưa nói, nhưng khẳng định sẽ tổn thất nặng nề, vì thế Diệp Thành và lão tổ nhà họ Cơ đều là ân nhân của họ. 

 Sau bữa tiệc rượu, lão tổ nhà họ Cơ lên đường, hẹn ba ngày sau sẽ kết thân với nhà họ Sở. 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành đến khu rừng trúc nhỏ của lão tổ nhà họ Sở. 

 Lão tổ nhà họ Sở vẫn rất nhiệt tình, trong ánh mắt vui vẻ nhìn Diệp Thành còn có sự kinh ngạc cảm thán không thể nói thành lời, ông ta đã tu đạo hơn hai nghìn năm, thân là Thánh Nhân nhưng ông ta cũng chưa thấy hậu bối nào xuất sắc được như hắn. 

 Uống xong một chén trà đắng, Diệp Thành nhìn về phía lão tổ nhà họ Sở: “Tiền bối, vãn bối muốn hỏi người vài chuyện”. 

 “Tiểu hữu cứ nói đi, lão hủ biết gì sẽ nói đó”, lão tổ nhà họ Sở nở nụ cười ôn hoà. 

 “Tiền bối đã nghe tới những cái tên này chưa?”, Diệp Thành lấy ra một cuộn giấy, trên đó viết rất nhiều chữ: Đại Sở, Chư Thiên Môn, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Huyền Hoang Đại Lục, Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Thần Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, thành Vô Lệ… 

 Lão tổ nhà họ Sở nhìn lướt qua, nhẹ nhàng vuốt râu: “Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn và thành Vô Lệ đều đã nghe tới”. 

 “Vậy tiền bối có biết Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn và thành Vô Lệ ở đâu không?”, Diệp Thành vội hỏi ngay. 

 “Tìm Chư Thiên Kiếm Thần thì đến Đại La Kiếm Tông ở Bắc Đẩu Tinh Vực, có lẽ họ sẽ biết”, lão tổ nhà họ Sở mỉm cười nhã nhặn: “Đan Tôn cũng giống như Chư Thiên Kiếm Thần, thần rồng thấy đầu không thấy đuôi. Thành Vô Lệ lại càng khó tìm, là một tiên thành di chuyển bất cứ lúc nào, rất ít người nhìn thấy, cho dù nói ra cũng chẳng ai tin, cực kỳ mơ hồ”. 

 “Đa tạ tiền bối giải đáp”, Diệp Thành ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại tiếc nuối. 

 “Tiểu hữu, nói thật lần đầu tiên lão hủ gặp ngươi cảm thấy hơi bất ngờ”, khi Diệp Thành tiếc nuối thì lão tổ nhà họ Sở lại nở nụ cười hiền hậu. 

 “Tiền bối nói vậy là sao ạ?” 

 “Nhìn bức tranh này đi”, ông ta lấy một bức tranh cuộn ra, trên đó có một thanh niên tóc trắng giống hệt Diệp Thành, cũng đeo Huyền Thương Ngọc Giới. 

 “Lại là Hồng Trần”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt dần nheo lại. 

 “Khả năng tiểu hữu có liên quan mật thiết người trong bức tranh này”, lão tổ nhà họ Sở nhẹ nhàng nói, nói xong lại nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành. 

 “Tiền bối có được bức tranh này từ đâu vậy?”, Diệp Thành nhìn ông ta không dời mắt. 

 “Đã từ rất lâu rồi”, lão tổ nhà họ Sở mỉm cười: “Là một bức tranh cuộn rất cổ do tổ tiên của nhà họ Sở ta đi lịch luyện có được, tới bây giờ ít nhất cũng chín nghìn năm rồi”. 

 “Chín nghìn năm”, Diệp Thành khẽ cau mày, bức ảnh lão tổ nhà họ Mạc đưa cho hắn đã là năm nghìn năm, mà bức tranh của nhà họ Sở còn đáng sợ hơn, những chín nghìn năm, điều này khiến hắn càng thấy kinh ngạc nhiều hơn. 

 “Nếu đã giống tiểu hữu đến thế thì ta sẽ tặng nó cho ngươi”, lão tổ nhà họ Sở cuộn bức tranh lại, đưa cho Diệp Thành. 

 “Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành đương nhiên không từ chối, bức tranh này có quan hệ rất lớn, hắn sẽ mang về nghiên cứu kỹ càng. 

 Đêm khuya, Diệp Thành lui ra, cầm chặt cuộn tranh trên tay, trên đường đi hắn vẫn luôn nhíu mày, bức tranh là chuyện nhỏ nhưng ý nghĩa của nó lại rất lớn, vốn đã sương mù dày đặc giờ lại càng thêm mờ mịt. 

 “A, chàng nhẹ hơn đi!” 

 Đang đi, suy nghĩ của Diệp Thành chợt bị gián đoạn, hắn ngạc nhiên nhìn về một hướng. 

 Đó là biệt uyển ở nơi sâu trong tiên sơn, giọng nói cũng phát ra từ toà lầu các trong biệt uyển đó, nghe giọng nói này thì biết là Đông Phương Ngọc Yên, từ xa cũng có thể thấy toà lầu các đó vẫn đang rung lắc rất nhịp nhàng. 

 “Thật chuyên tâm!” 

 Diệp Thành cảm thán, nhưng nghĩ lại cũng đúng, từ kiếp trước đến kiếp này đã một trăm năm, đôi phu thê này cũng đã chịu đủ khổ sở rồi. 

 Dời mắt, Diệp Thành đến một khu vườn nơi những người chuyển kiếp của Đại Sở sinh sống. 

 Hắn không hề nhàn rỗi, tế ra tiên hoả, thiên lôi, Đan Tổ Long Hồn và Thánh thể bản nguyên, tẩy luyện huyết mạch cho họ trong khi họ đang ngủ. 

 Bình minh gần đến, Diệp Thành ra khỏi khu vườn. 

 “Đi thôi!” 

 Nhìn tiên sơn nhà họ Sở lần cuối rồi Diệp Thành lại lên đường. 

 Sau khi bay ra khỏi Võ Huyền Tinh, Diệp Thành dựa theo bản đồ sao đi đến vài cổ tinh cuối cùng trong tinh vực này. 

 Điều đáng tiếc là hắn không tìm thêm được người chuyển kiếp nào của Đại Sở nữa. 

 Bất lực, Diệp Thành đành phải bay đến nơi khác, hắn đã tìm hết trong tinh vực này, phải đến vùng tinh vực tiếp theo thôi. 

 Đây là một cuộc hành trình cô đơn, trong tinh không bao la, bóng lưng của hắn có phần tiêu điều. 

 Mấy ngày sau hắn mới bay ra khỏi tinh vực này, qua một vùng tinh hà rồi đặt chân đến một tinh vực có tên là Táng Thần. 

 Tinh vực này không đơn giản, tương truyền nơi đây chôn cất một vị thần minh, là Chuẩn Đế cổ xưa, chỉ thiếu một bước nữa là lên tới Đại Đế chí cao vô thượng nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được bước đó. 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, tinh không vô biển. 

 Diệp Thành dừng lại trên một tinh thần không có sự sống, bay vào trong lòng đất tối tăm, lấy bức tranh lão tổ nhà họ Sở đưa cho ra. 

 Hắn lại mở Tiên Luân Nhãn một lần nữa, quan sát thật kỹ bức tranh, gạt những tầng mây mù ra vẫn nhìn thấy một bóng dáng như mộng như ảo, vẫn là Đông Hoàng Thái Tâm thần nữ của Côn Luân Hư. 

 Cũng giống như lần đó, Diệp Thành chịu phản phệ dữ dội, bị sức mạnh bí ẩn trong bóng tối làm cho bị thương nặng, hắn ôm đầu thét gào, thất khiếu chảy máu, ý thức cũng dần trở nên không rõ ràng. 

 Chẳng bao lâu sau, hắn gục xuống rơi vào trạng thái hôn mê. 

 Ý thức của hắn bị kéo vào mộng cảnh, khi mở mắt ra lần nữa thì vẫn là Đại Sở mà hắn luôn mong nhớ. 

 Diệp Thành không hề nghĩ ngợi, đi thẳng đến Thiên Huyền Môn. 

 Lần này hắn không nhìn thấy cảnh Đông Hoàng Thái Tâm đang tắm nữa, bà vẫn nằm trên giường như người đẹp bằng băng chìm vào giấc ngủ say, chỉ có tiên quang uốn lượn quanh người. 

 Phục Nhai ở đó thi thoảng lại truyền tiên quang vào cơ thể Đông Hoàng Thái Tâm. 

 Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm rồi lại nhìn Phục Nhai, hắn bắt đầu nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy thứ hắn muốn tìm. 

 “Vẫn không nhìn thấy ta ư?” 

 Không tìm thấy thứ mình muốn, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phục Nhai hy vọng có thể thu hút sự chú ý của lão. 

 Phục Nhai khẽ cau mày nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm một mình sau đó lại trở lại bình thường, tiếp tục phất tiên quang khiến Diệp Thành nhìn mà sốt ruột. 

 “Bực thật!” 

 Diệp Thành thầm mắng một tiếng rồi quay người bỏ đi. 

 Khi hắn xuất hiện lần nữa là ở Hằng Nhạc Tông. 

 Cô khẽ nỉ non, nước mắt chảy dài trên gò má thê lương. 

 “Một trăm năm rồi, sao muội vẫn ở Đại Sở?” 

 Đôi mắt Diệp Thành đẫm lệ, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên muốn giúp cô ấy lau đi hàng lệ trên má. 

 Nhưng thứ hắn chạm vào chỉ có thể là hư vô, cô ấy là thật, hắn là ảo, hắn nhìn thấy cô nhưng không thể chạm vào cô, người của hai thế giới cách nhau một giấc mơ, khoảng cách còn xa hơn cả sự sống và cái chết.