Tiên Võ Đế Vương

Chương 1794:  Hoan nghênh quay trở lại! 



Trên con đường phồn hoa của cổ thành, bốn người phía ông lão béo kia không hề rời đi. 

 Đặc biệt là ông lão béo đứng trên hư thiên, thần thức Thánh Nhân bao trùm khắp cổ thành lục tìm từng tấc một, tìm từng người một, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. 

 Bên dưới, Diệp Thành và người thanh niên áo trắng vẫn đứng dưới gốc cây. 

 Hai con chó một đen một trắng hằm hè nhìn bọn họ. 

 Nếu nói về tên thanh niên mặc y phục trắng thì thực sự rất kì lạ vì hắn có thể nói chuyện với cả hai con chó, nói năng nước bọt bắn tứ tung. 

 Còn Diệp Thành lặng lẽ nằm ườn dưới gốc cây, đôi mắt loé lên tinh quang vì trong cổ thành này có người chuyển kiếp, vả lại không phải chỉ một người, đây là một niềm vui bất ngờ với hắn. 

 Gâu gâu! 

 Hai con chó một đen một trắng bị tên thanh niên áo trắng doạ sợ mất mật nên bỏ chạy. 

 Sau khi đuổi hai con chó kia đi, tên thanh niên áo trắng mới huých Diệp Thành, cười gian giảo: “Xong xuôi cúng ta tới Bích Tiêu Cung chơi đi, thần nữ của nhà đó trông được lắm”. 

 “Ngươi có biết nếu để cho Mộ Dung Diệu Tâm nghe thấy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn tên thanh niên áo trắng với vẻ mặt đầy ý tứ. 

 “Ai là Mộ Dung Diệu Tâm?”, tên thanh niên áo trắng thẫn thờ. 

 “Là người mà ngươi nằm mơ cũng muốn ngủ cùng đấy”, Diệp Thành đáp lại rồi bất giác nhớ về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông cả trăm năm trước, một tên đê tiện đầu trọc thỉnh giáo hắn về mật tịch chơi gái, kết quả bị đánh lên trời, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ tới cái đầu bóng loáng của tên đó. 

 “Người ta muốn lên giường nhiều lắm”, tên thanh niên áo trắng hắng giọng, mặt mày tỏ ra thản nhiên. 

 “Xem ra ta cần phải cho ngươi động não thêm rồi”, Diệp Thành tủm tỉm cười, hắn gảy một đạo tiên quang vào trán tên thanh niên áo trắng này. 

 Hự! 

 Toàn thân con chó do tên thanh niên áo trắng hoá thành run rẩy, hai bàn chân ôm lấy đầu, gầm gừ rít lên đau đớn. 

 Diệp Thành cứ thế ngó lơ, thấy tên này gầm gào hắn chợt cảm thấy hả hê. 

 Không sai, tên thanh niên áo trắng này chính là người chuyển kiếp, đây cũng chính là lý do vì sao mà cả chặng đường bỏ chạy Diệp Thành không tách rời tên này, tên này chạy đi đâu hắn chạy tới đó. 

 Nếu như không chú ý để lạc mất hắn thì có muốn tìm cũng khó. 

 Còn tên thanh niên áo trắng là ai chuyển kiếp thì không cần nói cũng biết đó chính là tên đê tiện Long Nhất, một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long. 

 Ôi trời! 

 Không biết qua bao lâu một tiếng gầm gào bá đạo mới vang dội khắp cổ thành, ông lão béo đứng giữa hư thiên giật mình, ông ta muốn đi tìm nhưng lại không biết là giọng của ai. 

 Long Nhất hồi phục kí ức kiếp trước, đôi mắt chó dàn dụa nước mắt, hắn thẫn thờ nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, mặc dù Diệp Thành vẫn đang trong hình thái của một con chó nhưng hắn chỉ cần nhìn là nhận ra. 

 Hoan nghênh quay trở lại! 

 Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi bể dâu. 

 Thân chó của Long Nhất bất giác run rẩy: “Cuối cùng ngươi cũng không để chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bỏ mạng oan uổng”. 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì. 

 Nhưng Long Nhất thân là một phần tàn hồn của Long Đế đã thay đổi cái nhìn với Diệp Thành, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể có thể địch lại cả Đại Đế, chiến tích này có thể sánh ngang với Đế Hoang của vạn cổ. 

 Đế Hoang đã viết nên một đoạn thần thoại độc chiến với Ngũ Đế còn Diệp Thành mở ra tiên hà chu sát Đại Đế. 

 Khi hắn ta còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã truyền tới một đoạn thần thức, có liên quan tới những việc và người của Đại Sở. 

 Cơ thể Long Nhất run lên, trong thần thức đó, hắn đã tìm được bóng hình kia, cô tên là Mộ Dung Diệu Tâm, trăm năm trước bỏ mạng trong lòng hắn và hắn đã lập ra lời thề kiếp sau sẽ tới rước cô. 

 Thấy vậy, Diệp Thành thở dài: “Ta chưa tìm thấy cô ấy, nhưng chắc chắn cô ấy ở Chư Thiên Vạn Vực”. 

 “Rồi sẽ tìm thấy thôi”, đôi mắt Long Nhất nhoà lệ. 

 “Nói vào chuyện chính đi”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất, “ngươi là tàn hồn của Long Đế, ngươi có biết Côn Luân Hư, Đại La Chư Tiên, Thần Điện và Đại Hạ Thần Triều không? Ta cần nhanh chóng tìm thấy những nơi này”. 

 Có điều, điều khiến Diệp Thành phải nuối tiếc đó là Long Nhất vừa nghe đã lắc đầu: “Ta không có những kí ức này, Long Đế chính là chí tôn của thời Thái Cổ, thời đại đó đa phần vẫn chưa có những nơi mà ngươi nói”. 

 Diệp Thành cau mày, Long Nhất nói có lý, chí tôn dù có mạnh thì cũng khó có thể biết được việc của hàng triệu năm sau. 

 Đi thôi, bọn họ đi rồi! 

 Long Nhất ngẩng đầu nhìn hư thiên. 

 Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn, ông lão béo kia đã rời đi cùng với Cô Lam, bọn họ bay ra khỏi tinh không mà vẫn không ngừng mắng chửi, nữ tử tóc tím và lão già tóc đen kia cũng tỏ ra bất lực đành quay người rời đi. 

 Thấy vậy, Long Nhất định quay người đi nhưng bị Diệp Thành kéo lại. 

 Sự thực chứng minh hành động của Diệp Thành rất chính xác, bốn người vừa rời đi lập tức quay lại. 

 Ngươi biết nhiều đấy! 

 Long Nhất bĩu môi, nếu không phải Diệp Thành kéo hắn lại thì lúc này khung cảnh đã rất náo nhiệt rồi. 

 Đi thôi! 

 Không tìm được nên tên ông lão béo kia thầm mắng chửi sau đó lại lần nữa rời đi, lần này thì ông ta đi thật. 

 Sau khi bọn họ đi chưa lâu Diệp Thành và Long Nhất mới lần lượt hoá về hình người ban đầu. 

 Sau khi hoá thành hình người, cả hai đưa mắt nhìn nhau và bất giác ho hắng, vẻ mặt vô cùng kì quái. 

 Bọn họ một người là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, một người là Hoang Cổ Thánh Thể với huyết mạch có thể sánh ngang Đại Đế, trước đó lại biến thành một con chó, việc này nếu đồn ra ngoài thì không biết Thái Hư Long Đế và các tiền bối Thánh Thể có chui từ quan tài ra mà dẫm chết hai tên này không nữa. 

 Nhìn mãi nhìn mãi Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn liếc nhìn Long Nhất từ đầu tới chân. 

 Thấy ánh mắt không bình thường của Diệp Thành, Long Nhất chợt cảm thấy không được tự nhiên. 

 Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói. 

 Diệp Thành đặt tay lên vai Long Nhất, cũng không quan tâm xem Long Nhất có đồng ý hay không, hắn cứ thế kéo tên này vào một con hẻm. 

 Làm gì vậy? 

 Không lâu sau đó, bên trong con hẻm liền vang lên tiếng hét của Long Nhất. 

 Không lâu sau đó, hai tên này đi ra khỏi con hẻm. 

 Khác với lúc đi vào đây ở chỗ Long Nhất bị đánh tới mức bầm dập sưng húp mặt mày. 

 Quan trọng nhất không phải điểm này mà là mái tóc màu đen phóng khoáng của Long Nhất đã bị cạo sạch, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn đã trọc lốc như hàng trăm năm trước. 

 Nhìn thế này vẫn ưng mắt hơn! 

 Diệp Thành xoa cằm, cái đầu bóng loáng của hắn trông thế nào cũng thấy vui mắt. 

 Long Nhất mặt mày tối sầm cả lại. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành toét miệng cười, hắn quay người bước vào dòng người đông đúc. 

 Tiện nhân! 

 Long Nhất liên miệng mắng chửi đi theo. 

 Sau khi bọn họ rời đi, hai con chó một đen một trắng ngoái cổ nhìn theo hướng cả hai mà thẫn thờ, chúng không biết bọn họ là người biến thành, trươc đó còn dám cướp địa bàn với chúng nữa. 

 Phía này, Diệp Thành và Long Nhất đã xuất hiện trong vài góc của cổ thành và đưa người chuyển kiếp đi. 

 Tìm hết cổ thành này bọn họ lại đi tới cổ thành khác. 

 Cổ tinh này không hề nhỏ, cũng có đến cả hàng trăm nghìn cổ thành, cũng may Diệp Thành có bí thuật chu thiên diễn hoá, có thể xác định chuẩn xác vị trí của người chuyển kiếp, nếu không thì đi từng cổ tinh lục tìm thì không biết phải tìm tới bao giờ. 

 Vận may của cả hai người không tồi, bọn họ đã tìm được hàng trăm người chuyển kiếp, tấ cả đều được Diệp Thành đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Long Nhất nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, mặc dù có tới hàng trăm người nhưng mới chỉ là một góc nhỏ của Đại Sở. 

 Diệp Thành lại không cảm thấy kì lạ, Đại Sở rộng lớn như vậy, đều là người của Đại Sở, cũng không phải có thể gặp nhau hết, giống như Niệm Vi và Tạ Vân, giống như Tần Vũ và Đông Phương Ngọc Yên vô tình gặp mặt đó thôi. 

 Đi mãi đi mãi, bọn họ chợt dừng chân trước một cổ thành rộng lớn, đây là cổ thành cuối cùng trong cổ tinh có người chuyển kiếp. 

 Còn chưa vào cổ thành mà Long Nhất đã chắp hai tay cầu nguyện, hình thái giống như vị hoà thượng: “Xin ông trời thương con, cho người chuyển kiếp là Tiểu Tâm Tâm nhà con”. 

 “Không biết Tiểu Tâm Tâm nhà ngươi mà biết được người chơi cả thần nữ nhà người ta thì liệu có bạt cho ngươi một cái khóc ròng không?”, Diệp Thành tặc lưỡi. 

 “Đừng ồn ào, trước đó ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi không được bôi nhọ ta trước mặt Tiểu Tâm Tâm”. 

 “Vậy vì sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Long Nhất. 

 “Ta đánh thần tử nhà bọn họ”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc như không có chuyện gì xảy ra. 

 “Chắc chắn là đánh chứ không phải là lên giường chứ?” 

chapter content