Tiên Võ Đế Vương

Chương 1795: Tiểu cô nương



Cổ thành này cũng hết sức phồn hoa, trên đường nhộn nhịp bóng người qua lại, không thấy bất cứ người phàm nào, bên trong đó không thiếu những kẻ mạnh với đại thần thông, cả chặng đường không hề thấy một Chuẩn Thánh nào. 

 Trên đường đi, bóng người đông như nêm. 

 Nếu quan sát kĩ thì những người đi xung quanh bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào một nữ tử mặc áo quần tả tơi. 

 Nữ tử kia chừng hai mươi tuổi, đi chân trần, đầu tóc rối bời, hai tay ôm lấy một cái màn thầu, cô vừa gặm cái bánh vừa run rẩy lê chân trên con đường, lại thêm bộ quần áo rách rưới khiến cô trông không khác gì một kẻ ăn mày hành khất. 

 Cô giống như đã từng chịu đả kích nên thần kinh không được bình thường, vừa cúi đầu vừa gặm bánh, chốc chốc lại ngẩng đầu kinh hãi nhìn tứ phương và tỏ ra e sợ với mọi thứ xung quanh trên thế gian này. 

 Người hai bên đường nhìn cô gái và tỏ ra xa lánh, rất nhiều người bịt mũi đi cách xa, buông lời tục tĩu, bọn họ chỉ hận không thể giết chết cô cho rồi. 

 Có điều cũng có vài người không tỏ thái độ né tránh, ngược lại còn chắn giữa đường. 

 Đó là hai người đàn ông râu quai nón mặt mày hung ác giống như hai tên cường đạo liếm liếm mũi đao. 

 Bọn họ không hề tỏ ra kiêng dè, cả hai xoa cằm liếc nhìn cô gái từ đầu tới chân, ánh mắt hung tợn còn loé lên cái nhìn gian tà như thể không ngại ngần gì mà tận hưởng cảm giác mới lạ với cô gái cho dù trông cô có tả tơi thế nào. 

 “Tiểu cô nương, đi cùng chúng ta nhé”, một người đàn ông mỉm cười để lộ ra hàm răng vàng khè. 

 Nữ tử kia sợ hãi ôm lấy cái bánh màn thầu và co rúm người lại, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của hai người đàn ông kia, cơ thể cô lại càng run rẩy. 

 “Ta sẽ đối xử tốt với cô”, gã đàn ông tiến lên trước cười dâm đãng và hung tàn, hắn ta giơ tay ra định vuốt lại mái tóc rối xù của cô gái nhưng cô gái phản ứng lại nên né đi thật nhanh. 

 “Cho thể diện mà không cần”, gã đàn ông kia tức tối lập tức giơ tay giáng cái bạt về phía cô gái. 

 Thế nhưng cái bạt đó còn chưa giáng xuống thì đã có một bàn tay khác nắm chặt lấy tay hắn ta. 

 Giây phút sau đó, người đàn ông kia liền cảm thấy cơ thể mất đi cân bằng, đôi chân hắn ta rời khỏi mặt đất, bị ném vào hư thiên, còn chưa đáp đất đã hoá thành huyết vụ. 

 Ngươi...! 

 Gã đàn ông khác biến sắc muốn chạy thoát nhưng một đạo thần quang bay đến từ phía sau lưng hắn ta. 

 Phụt! 

 Huyết hoa nở rộ, ngã đàn ông kia cũng hoá thành huyết vụ. 

 Cảnh tượng chỉ toàn máu là máu khiến người hai bên đường đều run rẩy, lần lượt nhìn về phía hai tên này, một tên thanh niên, một tên đầu trọc chính là Diệp Thành và Long Nhất đang tìm người chuyển kiếp. 

 Diệp Thành tiến lên trước định vuốt ve đôi má của nữ tử kia nhưng cô lại né tránh, vừa lảo đảo lùi về sau vừa kinh hãi nhìn Diệp Thành, tay cầm chặt màn thầu như thể chỉ sợ Diệp Thành tiến lên trước giật thức ăn của mình. 

 Diệp Thành cay sống mũi, đôi mắt nhoà lệ, hắn tiến lên trước ôm chầm nữ tử kia vào lòng. 

 Nữ tử kia muốn thoát khỏi Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại ôm cô chặt hơn, “Thi Hoạ đừng sợ, sư huynh đến rồi”. 

 Một câu nói ấm áp vang lên khiến nữ tử đang vùng vẫy chợt run người, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mang theo nỗi niềm bể dâu của Diệp Thành thông qua từng kẽ tóc rối bời, khuôn mặt cô hoang mang. 

 Đừng sợ! 

 Diệp Thành nghẹn ngào, hắn khẽ vỗ về vuốt lưng cô gái. 

 Nữ tử kia dần xuôi, thôi không phản kháng, cô thẫn thờ nhìn khuôn mặt hắn, ở trong lòng hắn ấm áp biết bao. 

 Thấy cảnh này, người ở tứ phương lại xôn xao bàn tán, bọn họ chỉ trỏ Diệp Thành và Lâm Thi Hoạ, thấy Diệp Thành ôm cô, đa phần mọi người đều bịt mũi né tránh. 

 “Nhìn gì mà nhìn, khốn kiếp”, Long Nhất phát điên nạt nộ, trong ánh mắt loé lên cái nhìn lạnh lùng. 

 “Người trẻ mà, nói chuyện phải chú ý một chút, tránh để hoạ diệt thân”, một giọng nói vang lên, đó là giọng nói của một lão già mặc áo tím, giọng điệu hơi trầm, ông t tức tối nạt nộ Long Nhất. 

 “Tất cả các ngươi quỳ xuống tạ tội với cô ấy, kẻ nào không quỳ kẻ đó phải chết”, Diệp Thành một tay ôm Lâm Thi Hoạ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm, Lâm Thi Hoạ là người chuyển kiếp của Đại Sở, hàng trăm năm trước cô đã bỏ mạng vì vạn vực thương sinh ở Đại Sở, nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh này, cô bảo vệ thương sinh nhưng lại bị người ta tỏ ra dèm pha hiềm khích, sao hắn có thể không phẫn nộ cho được. 

 “Một cảnh giới Hoàng mà khẩu khí cũng không vừa”, lại là lão già áo tím kia lên giọng nạt nộ chấn động thiên địa. 

 Thế nhưng giây phút sau đó đầu ông ta đã lìa khỏi xác, phần đầu lăn lông lóc, đôi mắt vẫn còn trố ra, ông ta đường đường là cảnh giới Hoàng tầng thứ sáu nhưng lại bị giết một cách chóng vánh. 


 Tên kia kinh hãi nhìn phần ngực trào máu, đôi mắt trố ra không sao tin nổi, hắn lập tức ngã ra đất và mất mạng. 

 “Tiểu hữu quá tay rồi”, một lão già tóc bạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lạnh giọng nói. 

 “Một câu thôi, quỳ hay không?”, Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên. 

 “Muốn chết”, lão già tóc bạc tỏ ra phẫn nộ hơn, ông ta tung ra một chưởng nhưng đã bị Diệp Thành vung tay gạt đi, cả cơ thể bay ra cả trăm trượng, đợi tới khi đáp đất thì đã là cả vũng máu rồi.