Tiên Võ Đế Vương

Chương 1798: Ngồi lên đi! 



Long Nhất cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi bị sao vậy, vì sao gương lại không soi ra được ngươi?” 

 “Vì ta đẹp trai thôi mà”, Diệp Thành nhướng vai. 

 “Ta không đùa với ngươi đâu”, Long Nhất nheo mắt lại chỉ còn một đường, hắn ném ánh mắt sắc bén về phía này nhìn Diệp Thành không chớp mắt như thể tìm thấy chút manh mối nào đó từ trên người Diệp Thành. 

 Thế nhưng hắn không hề tìm thấy bất cứ gì đó bất thường, hắn cau mày sâu hơn. 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn chải tóc cho Lâm Thi Hoạ thật suôn mượt sau đó không quên khẽ khàng cài cây châm lên tóc cô. 

 Lâm Thi Hoạ nhìn mình trong gương và mỉm cười ngây dại, cô cười mãi, cười mãi mà quên cả ăn linh quả. 

 Diệp Thành cầm vò rượu trút một ngụm rồi mới nhìn sang Long Nhất: “Trận pháp hoán linh đã chuẩn bị xong chưa?” 

 Long Nhất khẽ gật đầu, hắn vẫn còn chăm chú nhìn Diệp Thành. 

 Diệp Thành uống cạn bầu rượu sau đó mới kéo Lâm Thi Hoạ bay ra khỏi khe núi. 

 Ở phần đất bên ngoài khe núi đã có một trận pháp rộng ba mươi trượng khắc đầu thần văn cổ xưa, còn có một luồng sức mạnh khiến Diệp Thành nhìn không rõ như thể nó không thuộc về thế giới này vậy. 

 Ngồi lên đi! 

 Diệp Thành mỉm cười ôn hoà với Lâm Thi Hoạ. 

 Lâm Thi Hoạ sợ hãi lùi về sau một bước nhưng thấy Diệp Thành mỉm cười với mình thì cô lại tiến lên ngồi vào giữa pháp trận, cơ thể cô bất giác run lên, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh. 

 Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắn bắt đầu nhanh chóng kết thủ ấn, sự phức tạp của thủ ấn khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi. 

 Hoán linh, mở! 

 Sau khi Long Nhất hô lên, thủ ấn của hắn dừng lại, hoán linh pháp trận cũng theo đó mà mở ra, thần văn bên trên bắt đầu di chuyển, từng đạo nối tiếp nhau loé lên thần hoa rực rỡ, bắt đầu có luồng sức mạnh thần bí xuất hiện. 

 Diệp Thành nheo mắt, hắn âm thầm mở tiên nhãn nhìn vào hoán linh pháp trận. 

 Không biết vì sao mà sức mạnh của hoán linh pháp trận di chuyển lại giống với thần thông mà một người từng thi triển. 

 Vù! 

 Hoán linh pháp trận rung lên, thần hoa của pháp trận ngưng tụ trên người Lâm Thi Hoạ. 

 Hự! 

 Lâm Thi Hoạ ôm đầu đau đớn rít lên. 

 Không lâu sau đó trên cơ thể cô có một luồng tiên quang rực rỡ xuyên thẳng lên thiên tiêu, xuyên qua cả đất và trời. 

 Diệp Thành vô thức ngẩng mặt tĩnh lặng quan sát. 

 Ở đó có một vòng xoáy xuất hiện và không ngừng vận chuyển, cũng không ngừng biến to dần, ở một phía trong vòng xoáy kết nối với thế giới tối đen, bóng tối u tịch giống như hố đen không gian, đưa mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối. 

 Nhưng có thể thấy bên trong thế giới u tịch đó chỉ toàn vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, còn có cả sức mạnh âm minh hoành hành. 

 Đó chính là Minh Giới sao? 

 Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù chỉ là nhìn thôi nhưng hắn có một cảm giác rằng nó muốn nuốt chửng người ta. 

 Đừng nhìn nó, thu ánh mắt về! 

 Long Nhất đang điều khiển trận pháp hắng giọng rít lên. 

 Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã thu lại ánh mắt, khoé mắt trái của hắn còn có một dòng máu đen trào ra, Minh Giới quá thần bí, đó là một sự tồn tại khó nhận biết khiến hắn cảm thấy run sợ. 

 Hự! 


 “Ta đương nhiên biết”, Long Nhất nhìn Lâm Thi Hoạ rồi lại nhìn bầu trời: “Ta đã đánh giá thấp Minh Giới rồi”. 

 “Ở Chư Thiên Vạn Vực, người chết không thể luân hồi, sau khi chết liệu có phải quy tịch về Minh Giới không?”, Diệp Thành hỏi. 

 “Không hẳn”, Long Nhất điềm tĩnh đáp lời: “chí tôn năm xưa cũng từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh Giới, có thể nhìn thấy một góc ở Minh Giới, bên trong Minh Giới có sinh linh, Thái Hư Long Đế gọi nó là sinh linh chết, Minh Giới cũng có sự tồn tại sánh ngang với Đế, sau khi người ta chết, có người quy tịch về Minh Giới nhưng số người như vậy rất ít”. 

 “Thế giới này thật lắm điều kì lạ”.