Tiên Võ Đế Vương

Chương 1802: Ông mà cũng xứng!



Diệp Thành hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng. 

 “Phụt!” 

 Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì trên hư thiên, thân thể tên thanh niên áo trắng nứt ra rồi rơi xuống. 

 Tuy nhiên, dù bị thương nặng thì hắn ta đã thành công giết được phượng hoàng sấm sét. 

 “Gầm!” 

 Thần long sấm sét mang theo thiên kiếp lăng thiên bay xuống, há to miệng phun ra sấm sét, tên thanh niên áo trắng vừa mới đứng dậy đã bị sét đánh văng ra, thân thể suýt nữa thì bị đánh thành tro tàn. 

 “Chiến!” 

 Sau khi đứng vững lại, thanh niên áo trắng hô lên như tiếng chuông, kéo lê thân thể đẫm máu của mình hoà vào hư thiên, một kiếm chém ra cả ngân hà, chém thần long sấm sét thành hai nửa. 

 “Đến thần long sấm sét cũng bị giết!” 

 “Sức chiến đấu của người này thật không thể tưởng tượng!” 

 “Nếu hắn trở nên lớn mạnh hơn nữa thì chắc chắn sẽ trở thành một thế lực lớn!” 

 Bên dưới liên tục vang lên những tiếng thảo luận, phần nhiều là ngạc nhiên và kinh hãi trước thanh niên áo trắng, nhưng nhiều người cũng đã để lộ sát khí. 

 “Không ổn!” 

 Long Nhất cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn, không ngừng đưa mắt nhìn về mọi phía. 

 Bùm! Đùng đoàng! 

 Thần long sấm sét đã bị giết, lôi phạt thiên kiếp vẫn còn, nhưng chỉ như cho có. 

 Thanh niên áo trắng chống lại, không ngừng vung kiếm đánh tan những khoảng sấm sét. 

 Vì vậy mà hắn ta cũng phải trả cái giá đau đớn, thân thể tàn tạ, máu bắn tung tóe khắp tinh không. 

 Không biết qua bao lâu tiếng sấm sét kinh thiên động địa mới nhỏ dần rồi ngừng lại. 

 Sấm sét ngừng lại, cổ tinh không có sự sống bị đánh tan tác, tên thanh niên áo trắng cũng rơi khỏi tinh không, thân thể máu tươi đầm đìa, bị lôi kiếp đánh không còn hình ngươi, ở vào trạng thái cực kỳ yếu ớt. 

 Thấy lôi kiếp đã ngừng, người ẩn nấp trong bóng tối, không biết là ai chợt bắn ra một tia thần quang. 

 Nhưng tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, ngay giây phút lôi kiếp tan đi, hắn đã liên tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn để tới đó, khi thần mang sắp bắn trúng thanh niên áo trắng, hắn đã đưa được hắn ta đi. 

 “Đi đâu!” 

 Ba cảnh giới Hoàng đồng loạt xông tới, tế ra pháp khí bản mệnh, muốn liều chết với Diệp Thành và thanh niên áo trắng. 

 “Cút!” 

 Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, bàn tay to màu vàng giơ lên, nặng tựa như núi. 

 Phụt! 

 Ba cảnh giới Hoàng lập tức bị nghiền thành tro bay ngay tại chỗ, những người có mặt đều sợ hãi run lên, một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất mà lại một chưởng giết được ba cảnh giới Hoàng đỉnh phong, sức chiến đấu này cực kỳ bá đạo! 

 Trong âm thanh kinh ngạc lại có Chuẩn Thánh ra tay, đó là một đòn tuyệt sát, thần mang huỷ diệt nhắm thẳng đến đầu mày của Diệp Thành. 

 Diệp Thành giễu cợt, nghiêng người né tránh, dung Thúc Địa Thành Thốn phóng tới trước mặt Chuẩn Thánh đó. 

 Chuẩn Thánh đó lập tức tái mặt, muốn lùi về sau nhưng đã muộn, bị một chưởng của Diệp Thành giết chết. 

 “Ôi…” 

 Ánh mắt những người đang xem đều hiện lên vẻ kinh hãi, một chưởng tiêu diệt ba cảnh giới Hoàng đỉnh phong, đến Chuẩn Thánh cũng bị một chưởng giết chết, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi, cảnh giới Hoàng này thực sự mạnh tới mức khó tin. 

 “Cùng lên đi!” 

 Bốn phương đều có người xông ra, tất cả đều mặc áo choàng đen, khí tức ai nấy đều mạnh mẽ, không có ngoại lệ đều là Chuẩn Thánh, bọn họ bao vây Diệp Thành ở một hướng trên tinh không, hợp lực tế ra một Thánh binh cường đại. 

 Diệp Thành trúng chiêu, bay ngược ra ngoài. 

 “Chết đi!” 

 Lại có Chuẩn Thánh tham gia, trong tay cầm một thanh sát kiếm màu đen, bất chợt tung ra một đòn tuyệt sát. 

 “Ông mà cũng xứng!” 

 Diệp Thành vung tay nắm chuẩn lấy thanh sát kiếm ấy, một chân đá bay Chuẩn Thánh đó, kẻ ấy còn chưa kịp định hình thì đã bị một kiếm của Diệp Thành chém bay đầu. 

 Ù! 

 Diệp Thành hừ lạnh, đưa tay ra cầm lấy Thánh binh đó qua khoảng không, đó là một thanh sát kiếm màu đỏ, kiếm khí mang theo sự huỷ diệt, Thánh uy cường đại, là một Thánh binh phi thường. 

 “Giết!” 

 Bảy Chuẩn Thánh còn lại gầm thét, hợp lực xông lên, hoặc là thần thông, hoặc là bí thuật, khí thế áp đảo bầu trời. 

 Diệp Thành cười lạnh, vung sát kiếm Thánh binh lên, thần thông và bí thuật đối phương đánh ra bị một kiếm của hắn diệt sạch, bảy Chuẩn Thánh vừa xông tới cũng bị một kiếm này của hắn chém trúng bay ngược ra ngoài.