Tiên Võ Đế Vương

Chương 1807: Ta rất coi trọng ngươi đấy!



Bùm! 

 Một chưởng của bóng đen đẩy lùi thanh niên tóc tím, đôi mắt ánh lên u quang hiện rõ tia sáng lạnh như băng. 

 “Giết ông ta!” 

 Diệp Thành hét lên một tiếng, một kiếm chém ra cả dải ngân hà. 

 Bóng đen hừ lạnh một tiếng, bàn tay đen kịt ngang trời giống như bàn tay huỷ thiên diệt địa, lập tức quét sạch ngân hà. 

 Thanh niên tóc tím cũng nổi cơn thịnh nộ, tế ra pháp khí bản mệnh, đó là một cây đèn thần với thần minh sáng rực. 

 Cây đèn thần này là một Thánh binh phi thường, lạc ấn pháp tắc của Thánh Nhân, bên trên có khắc bí thuật thượng cổ, thần huy lượn quanh, mỗi tia đều mang theo sức mạnh đáng sợ, ngọn lửa thần minh lắc lư, phát ra ánh sáng ma tính. 

 “Tự tìm đường chết!” 

 Bóng đen tiến lên một bước, vẫn là một chưởng che kín tinh không nhưng không thể dập tắt ngọn lửa thần minh ấy. 

 “Tiếp tục!” 

 Diệp Thành cực kỳ nhanh nhẹn, cầm sát kiếm Thánh binh xông lên lần nữa. 

 Thanh niên tóc tím cũng ra tay cực kỳ bá đạo, đủ loại thần thông xuất hiện. 

 Bóng đen trở nên chật vật, đầu tóc rối bù, khuôn mặt dữ tợn, trong lòng hơi hối hận, lúc trước ông ta nên đồng ý với thanh niên tóc tím, như vậy cũng không đến nỗi bị bao vây tấn công như bây giờ. 

 “Chúng ta cùng tiêu diệt hắn, thân thể hắn thuộc về ngươi!” 

 Bóng đen hừ lạnh, nói với thanh niên tóc tím. 

 “Muộn rồi!” 

 Thanh niên tóc tím mắng to, sau đó chẳng thèm quan tâm đến bóng đen nữa, lão tử là Thánh Nhân chứ không phải đứa trẻ ba tuổi, ông nói cho thì cho, không cho thì không cho, bây giờ biết hối hận cũng đã muộn. 

 “Ngươi…” 

 Lời nói của thanh niên tóc tím khiến bóng đen suýt thì thở không ra hơi, với bối phận và thực lực của ông ta, nói ra lời này đã là nể mặt thanh niên tóc tím lắm rồi, không ngờ lại mặt nóng dán mông lạnh. 

 “Ta rất coi trọng ngươi đấy!” 

 Diệp Thành nghiêm túc giơ ngón tay cái lên với thanh niên tóc tím. 

 “Giết!” 

 Bóng đen phát điên, hoàn toàn nổi giận, sát khí ngút ngàn. 

 Ông ta giơ một tay lên huyễn hoá ra một vòng xoáy màu đen cực lớn, vòng xoáy này rất đáng sợ, có thể nói là nuốt chửng thiên địa, mọi vật trên đời nếu bị hút vào sẽ lập tức bị nghiền nát. 

 “Để ta!” 

 Diệp Thành lại dũng mãnh xông lên, giương cung lắp tên, tiên hoả hoá thần cung, thiên lôi hoá thần tiễn, thần hoả sấm sét, nhất tiễn cách thế, phóng thẳng vào vòng xoáy màu đen, đâm xuyên qua nó. 

 Bí thuật xạ thiên! 

 Các cao thủ tới xem đều nheo mắt, những người có con mắt tinh tường đều đã nhìn ra thần thông Diệp Thành sử dụng, đó là thần thông bắn mặt trời của đại vu Vu tộc, đã thất truyền từ lâu. 

 “Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?” 

 Rất nhiều Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đều nhìn Diệp Thành, những đôi mắt già nua khẽ nheo lại, ánh mắt thâm thuý, thông hiểu bí thuật đã thất truyền, chỉ riêng thân phận này thôi đã không đơn giản. 

 Bùm! Rầm! Ầm! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, trận chiến giữa ba người càng lúc càng gay cấn, dù là người bóng đen hay Diệp Thành và thanh niên tóc tím thì toàn thân đã đầy máu, máu tươi nhuộm cả tinh không. 

 “Giết ông ta!” 

 Vẫn là Diệp Thành, hắn hét lên bá khí, Thúc Địa Thành Thốn một bước tới nơi, một kiếm đâm xuyên lồng ngực của người bóng đen. 

 “Ngươi đáng chết!” 

 Bóng đen gào thét như sấm sét, một chưởng hất văng Diệp Thành. 

 Diệp Thành bị thương bay ra cả mấy nghìn trượng, va vào khiến một ngôi sao không có sự sống vỡ nát. 

 Mà bên này đòn tấn công của thanh niên tóc tím cũng đã tới, hắn ta ngự động pháp khí bản mệnh, quét ra thần mang huỷ diệt, suýt nữa đã giết được bóng đen. 

 Bóng đen nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, thần mang nhất chỉ phóng tới chân mày của thanh niên tóc tím, bắn nó vào thần đài, muốn một đòn tiêu diệt chân thân nguyên thần, không cho hắn ta cơ hội sống sót. 

 Tên thanh niên tóc tím cười khẩy, như thể đã biết chiêu này của bóng đen, dường như cũng rất hiểu thần thông này, hắn ta chạy trước, tránh được một đòn tuyệt sát nguy hiểm ấy rồi vung tay lên. 

 Bùm! Rầm! 

 Trận đại chiến lại dữ dội hơn, bóng đen đằng đằng sát khí, trong lòng thanh niên tóc tím cũng tràn ngập lửa giận, bí thuật của hai Thánh Nhân liên tục xuất hiện, cả hai tiến hành đối đầu bí thuật trên tinh không. 

 Rất nhiều lão bối xem chiến đã bắt đầu vuốt râu đầy ẩn ý. 

 Không hiểu vì sao nhìn bóng đen và thanh niên tóc tím đánh nhau kinh thiên động địa, nhưng bọn họ lại luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. 

 Thiếu gì nhỉ? Thiếu một người, nói chính xác hơn là thiếu Diệp Thành. 

 Đang hai đấu một, sao tự nhiên lại thành một đấu một rồi? 

 Có người vô thức nhìn về một hướng, đó là hướng Diệp Thành bị đánh văng ra lúc trước. 

 Bay ra mấy nghìn trượng, hai ba bước là có thể quay lại rồi, nhưng sao bóng đen và thanh niên tóc tím đã chiến đấu hơn chục hiệp rồi vẫn chưa thấy hắn quay lại trợ chiến? 

 “Không phải đã chết rồi đấy chứ?” 

 Có người nhìn về phía đó, nhỏ giọng lẩm bẩm. 

 “Ta nghĩ khả năng là hắn chạy rồi!” 

 “Ta thấy hắn là kẻ chuyên hại đồng đội đấy!” 

 Có người xoa cằm, vẻ mặt không biết vì sao lại trở nên hơi lạ. 

 Không biết là do người này nói to hay là thanh niên tóc tím tai thính, hắn ta tình cờ nghe được, vì thế trong lúc thất thần đã nôn ra một búng máu. 

 “Còn nhìn cái gì? Đuổi theo!” 

 Các Thánh Nhân và Chuẩn Thánh muốn giết Diệp Thành và Tư Đồ Nam lúc trước đều khịt mũi rồi lao vụt về hướng Diệp Thành bay ra, bỏ lại các Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng phía sau, vừa mới đuổi theo tới đây, còn chưa kịp thở đã lại phải đuổi theo. 

 “Khốn nạn!” 

 Thanh niên tóc tím và bóng đen cũng không đánh nữa, nổi giận hét lên rồi quay người bay về một hướng như hai thần mang. 

 Điều đáng nói là trong quá trình đuổi giết Diệp Thành, cả hai không chỉ một lần quay sang nhìn nhau. 

 “Đều tại ngươi!” 

 Hai người cắn răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu như có thể chiến đấu tám trăm hiệp ngay lập tức. 

 Vốn dĩ mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng như bây giờ, theo quỹ đạo ban đầu thì họ nên liên minh giết Diệp Thành mới đúng, nhưng bọn họ lại gây thù với nhau để chính chủ chạy mất, còn bọn họ vẫn ngu ngốc ở đó đánh nhau, vả lại còn chiến đấu không chết không chịu dừng. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Tinh không trở nên nhốn nháo, một đám Chuẩn Thánh, Thánh Nhân với khí thế cường đại trấn áp khiến tinh không nổ tung. 

 Nhưng bao nhiêu cao thủ như vậy, đuổi mãi đuổi mãi rồi dừng lại trên một khoảng tinh không, đôi mắt khẽ nheo lại, không ít người đưa mắt nhìn nhau, đuổi theo lâu như vậy mà lại để mất dấu. 

 “Khốn kiếp!” 

 Những tiếng hét giận dữ vang lên hết đợt này tới đợt khác, khiến đám Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng tới sau đều lần lượt ngã xuống. 

 Bên này, không gian tinh không hẻo lánh nào đó chợt biến dạng, Diệp Thành chạy ra. 

 “Ta thật thông minh!” 

 Diệp Thành cười hì hì, nhìn quanh bốn phía rồi nháy mắt không thấy đâu. 

 Muốn trách chỉ trách hắn diễn quá thật, liều mạng xông lên khiến thanh niên tóc tím tưởng rằng mình là đồng đội tốt, đến lúc đó tìm tìm cơ hội thoát thân, lừa hắn ta xoay vòng vòng. 

 Khi màn đêm buông xuống, hầu hết những người chạy tới hóng chuyện đều đã giải tán, nhưng vẫn có những Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đi tìm Diệp Thành, trong đó bao gồm cả bóng đen và thanh niên tóc tím, lúc này hai người đã trở thành đồng minh. 

 Haiz! 

 Trong đám người, lão già béo và Cô Lam đều thở dài, họ vốn muốn đưa Diệp Thành về nhưng không ngờ lại để hắn chạy mất. 

 Cả hai đáp xuống tiên sơn trên Tiên Nguyệt Tinh, đây là Tiên Nguyệt Cung, một trong số ít những thế lực lớn ở tinh vực này. 

 Thấy hai người trở lại, rất nhiều trưởng lão đều tiến lên, ánh mắt đầy hy vọng. 

 Ông lão béo và Cô Lam cười ngượng, cất bước đi lên một ngọn núi, ở đó có một chiếc giường băng ngọc, trên giường có một thiếu nữ ngủ say, dường như đã bị phong ấn. 

 Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ mừng rỡ, bởi vì cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở.