Diệp Thành mở tinh không đồ ra, hắn liếc nhìn cổ tinh đó rồi lại nhìn tinh không đồ trong tay, vẻ mặt có phần khác thường, đây có lẽ là cổ tinh nhỏ nhất mà hắn từng thấy: Hoá Phàm Tinh.
Đừng chậm trễ nữa, mau lên!
Long Nhất và Tư Đồ Nam là người sốt ruột nhất, cả hai lao đi như hai đạo thần quang bay vào cổ tinh.
Diệp Thành mỉm cười, thế rồi hắn cũng bay vào cổ tinh.
Woa!
Vừa đặt chân xuống cổ tinh liền nghe thấy tiếng thốt lên bất ngờ của Diệp Thành.
Tư Đồ Nam và Long Nhất giật mình quay sang nhìn tên này, cả chặng đường bọn họ chưa hề thấy Diệp Thành kích động như vậy.
Diệp Thành tỏ ra rất kích động, với khả năng nhận định của hắn thì hắn cũng phải hít vào một hơi thật sâu như thể nhìn thấy bảo bối, ồ không đúng, phải nói là bảo bối hiếm có mới phải.
Thấy vậy, Long Nhất và Tư Đồ Nam đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang Diệp Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành kích động như vậy, bọn họ cho rằng trên cổ tinh này có người mà Diệp Thành rất quan tâm, có thể là hai nữ nhân Sở Huyên và Sở Linh mà hắn yêu thương nhất cũng nên.
Diệp Thành vẫn đang thở dốc, hồi lâu chưa thể bình tĩnh lại.
Long Nhất và Tư Đồ Nam vẫn chưa hết thắc mắc, bọn họ nhìn Diệp Thành thăm dò: “Có người chuyển kiếp sao?”
“Có”, Diệp Thành quả quyết.
“Có mấy người?”
“Tất cả đều...đều là người chuyển kiếp”.
“Đây...”, Tư Đồ Nam và Long Nhất đều thẫn thờ, cả chặng đường đến đây bọ họ đã lục tìm rất nhiều cổ tinh nhưng không hề thấy bóng dáng người chuyển kiếp, cho dù là có thì cũng chỉ có hai, ba người, không ai ngờ nổ cả cổ tinh này đều là người chuyển kiếp.
Diệp Thành đã bay vào trong, cứ thế bay vào trung tâm của cổ tinh.
Long Nhất và Tư Đồ Nam phản ứng lại thì mừng quýnh, bọn họ không thể chờ đợi thêm, lập tức đi theo, cũng giống như Diệp Thành, cả hai người hồi hộp thở dốc, trong lòng mang theo bao hi vọng, hi vọng có thể gặp được người trong lòng của mình.
Cổ tinh này thực sự quá nhỏ, chỉ to bằng Đông Nhạc của Nam Sở, cũng chỉ có một cổ tinh với đại khí dồi dào.
Cả ba người lần lượt đáp xuống, đôi mắt của Tư Đồ Nam và Long Nhất sáng hẳn lên.
Bọn họ nhìn con đường huyên náo từng dòng người qua lại.
Cho dù là sạp hàng, quán trà, tửu lâu, nơi chơi gái như thể bọn họ quen biết từ lâu, đến cả từng con chó hay từng linh thú cũng trở nên hết đỗi thân quen với bọn họ.
“Tên kia ta từng gặp rồi, là người của nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực”, Tư Đồ Nam chỉ vào một người thanh niên ở phía xa.
“Tên kia ta cũng biết, là người của nhà Âu Dương”, Long Nhất cũng giơ tay chỉ.
“Ông lão ở sạp hàng kia chính là một trưởng lão của nhà Mộ Vân”.
“Tên thanh niên áo trắng kia từng là đệ tử trên bảng phong vân”.
Không chỉ Long Nhất và Tư Đồ Nam mà rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở đều lần lượt lên tiếng, đã là người của Đại Sở thì đương nhiên có rất nhiều người bọn họ quen, tất cả đều là người cùng quê hương.
Rất nhiều người trên đường dừng chân ngỡ ngàng nhìn về phía nhóm Diệp Thành, vẻ mặt có phần kì quái, nhiều người ngẩng đầu không biết vì sao khi nhìn mấy người phía Diệp Thành bọn họ lại có một cảm giác thân thuộc.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, thần thức bao trùm khắp cổ thành.
Cổ thành này không phải nhỏ, người trong này cũng không ít, có tới ba mươi nghìn người, niềm vui này khiến hắn chưa kịp thích nghi.
Mau, mở kí ức đi!
Tư Đồ Nam và Long Nhất đồng loạt nhìn sang Diệp Thành.
Được thôi!
Diệp Thành cứ thế bước một bước lên trời, phần trán có một đạo tiên quang bay ra, hoá thành hai đạo, hai đạo lại hoá thành bốn đạo, bốn đạo hoá thành tám đạo, một đạo tiên quang lần lượt chia nhỏ ra phân thành hơn ba mươi nghìn đạo.
Tiên quang choán mắt, mỗi một đạo đều lựa chọn một người và bay vào trán người đó.
Hự! Hự! Hự!
Đột nhiên, bên trong cổ thành cho dù là người đi đường, người đang uống nước, người trong tửu lâu, người chơi gái thì tất cả đều run rẩy, bọn họ ôm đầu đau đớn rít lên.
Đây là một cảnh tượng hết sức hoành tráng, từng người với từng vai trò khác nhau nhưng lại hành động như nhau, nếu có người ngoài tới đây và nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ rất bất ngờ.
Có không?
Có hay không?
Long Nhất và Tư Đồ Nam bay vào trong dòng người, cơ thể như lưu quang, bọn họ lục tìm từng ngóc ngách của cổ thành.
Cuối cùng Long Nhất là người đầu tiên dừng chân, hắn dừng chân dưới một gốc cây hoa đào, tìm tới một nữ tử áo trắng, vẻ mặt cô hãy còn đau đớn, miệng rít lên, kí ức kiếp trước và kiếp này giao nhau.
Long Nhất dàn dụa nước mắt, hắn tiến lên trước ôm nữ tử kia vào lòng.
Đó là Mộ Dung Diệu Tâm, là người từng thề hẹn với hắn ở kiếp trước, hắn đã tìm được cô rồi.
Ở một hướng khác, Tư Đồ Nam ôm chầm một bà lão tóc bạc vào lòng, mặc dù khuôn mặt người này già nua nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đây là ai, đó là Dạ Như Tuyết, là một trong chín đại đệ tử chân truyền thế hệ thanh tự của Hằng Nhạc Tông, là người mà hắn yêu nhất trong kiếp trước, bây giờ hắn đã tìm được cô rồi.
Không biết tới bao lâu người của cả cổ thành này mới thôi ôm đầu.
Tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu thẫn thờ nhìn phía Diệp Thành trên hư thiên, ánh mắt bọn họ nhoà đi, từng giọt nước mắt tuôn rơi.
Thánh... Thánh Chủ!
Tất cả mọi người bất giác run rẩy, bọn họ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, trăm năm trước bọn họ cùng kề vai chiến đấu, nguyện dùng sinh mạng để mở con đường máu, giúp hắn hoàn thành trận chiến nghịch thiên.
Bóng hình ấy mặc dù vượt qua kiếp trước và kiếp này, trải qua cả hàng trăm năm nhưng vẫn khắc sâu trong tâm trí bọn họ.