Tiên Võ Đế Vương

Chương 1810:  Đứng dậy rồi nói! 



Chào mừng mọi người quay trở lại! 

 Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười khiến cả biển người bên dưới đều nấc nghẹn. 

 Một trăm năm rồi! 

 Người chuyển kiếp của Đại Sở tiến lên trước một bước, bọn họ quỳ dưới đất, vẫn dàn dụa nước mắt, nấc lên nghẹn ngào. 

 Kiếp trước và kiếp này cách nhau cả trăm năm, đúng như một giấc mơ, kí ức cuối cùng của bọn họ là sa trường, tỉnh lại sau giấc mộng đã được luân hồi, bây giờ lại được gặp những người cùng quê hương, còn gì cảm động bằng. 

 Đây có lẽ là món quà mà trời cao ban tặng, niềm vui này đến thật đột ngột. 

 Đứng dậy rồi nói! 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn trở thành trung tâm, xung quanh hắn hiện lên một luồng ánh sáng ôn hoà bao trùm về tứ phía, nơi nào luồng ánh sáng ấy đi qua thì người đang quỳ trên mặt đất đều được luồng sức mạnh kia đỡ dậy. 

 Tiếp đó là ba mươi nghìn đạo thần thức lần lượt bay vào thần hải của cả biển người, đó là việc liên quan đến Đại Sở cũng như chặng đường mà Diệp Thành giải cứu người chuyển kiếp, dù sao cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện nên Diệp Thành không thể giải thích từng việc với mọi người, hắn dùng thần thức là tốt nhất. 

 Người chuyển kiếp trầm ngâm, nước mắt lưng tròng, bọn họ không ngờ rằng sau khi mình qua đời lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. 

 Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang nhìn Diệp Thành. 

 Mặc dù Diệp Thành không nói gì nhưng bọn họ có thể đoán ra được cả trăm năm trời Thánh Chủ của bọn họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để tìm người chuyển kiếp, hắn không khiến Đại Sở phải thất vọng. 

 Uống! 

 Diệp Thành bật cười nâng chén rượu. 

 Uống! 

 Người chuyển kiếp của Đại Sở cũng nâng chén giơ cao uống cạn. 

 Đây là một cảnh tượng hết sức hoành tráng, Diệp Thành cầm vò rượu vừa bước đi vừa ngắm nhìn từng khuôn mặt người chuyển kiếp của Đại Sở, hình ảnh bọn họ vẫn hiện lên rõ nét như cả trăm năm trước, mặc dù là luân hồi thì cũng vẫn vậy. 

 Người chuyển kiếp cũng như hắn, bọn họ cầm vò rượu vừa đi vừa nhìn ngó. 

 Ba mươi nghìn người chuyển kiếp, đây là số lượng khổng lồ. 

 Trong số những người này có người đã từng quen nhau từ kiếp trước, rất hiều người cùng một gia tộc, có nhiều người là phu thê, người thương, có người là kẻ thù, có người là huynh đệ ruột thịt, hiện giờ bọn họ tụ lại với nhau theo từng nhóm ba tới năm người lau đi giọt nước mắt, cùng uống rượu và nói về những chuyện của kiếp trước. 

 Diệp Thành dừng chân, hắn nhìn vào một cây hoa đào ở phĩa xa, Long Nhất và Mộ Dung Diệu Tâm đang nương tựa vào nhau. 

 Mộ Dung Diệu Tâm lúc này không còn chống đối Long Nhất nữa, cô như một thê tử hiền dịu làm theo đúng lời ước hẹn mà cô và hắn lập ra từ kiếp trước, bọn họ sẽ viết tiếp đoạn tình duyên còn dang dở. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn khẽ bước đi. 

 Cho tới một góc ở hoa viên hắn mới nghiêng đầu nhìn hai người bên trong, đó chính là Tư Đồ Nam và Dạ Như Tuyết. 

 Dạ Như Tuyết hiện giờ đang che đi khuôn mặt già nua của mình, cô không dám nhìn Tư Đồ Nam, làm gì có nữ tử nào không thích cái đẹp, hiện giờ cô lại ở trong trạng thái già nua, vả lại còn xuất hiện trước mặt người mình yêu nên không đủ tự tin. 

 Diệp Thành mỉm cười điềm tĩnh, hắn gảy ra một viên đan dược. 

 Đó là linh dược kéo dài tuổi xuân cho nữ tử, là loại linh đan bảy vân bay vào trong cơ thể Dạ Như Tuyết, dược lực hoà tan, hình thái già nua của cô nhanh chóng hồi phục lại trẻ trung. 

 Dạ Như Tuyết thẫn thừo cô nhìn cơ thể mình đang thay đổi. 

 Đợi tới khi cô và Tư Đồ Nam nhìn thì chỉ còn thấy bóng lưng Diệp Thành hoà vào trong dòng người. 

 Diệp Thành lại lần nữa dừng chân nhìn về một phía xa. 

 Đó là phía trước một sạp hàng, muấy chục bóng hình đứng đó, có thể nói năm xưa bọn họ đều có những khúc mắc với hắn như Triệu Khang của Cực Dương Tông năm xưa làm khó Diệp Thành, như Lý Nguyên Dương và Nguyên Bân gặp nhau ở đại hội đấu đan, như Hoàng Thọ, Vệ Minh, Từ Cang, Đường Triều và Tống Ngọc của Hằng Nhạc Tông. 

 Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì bọn họ cũng nhìn về phía này nhưng lại lần lượt cúi đầu. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn quay người bước đi. 

 Ân oán đã là chuyện của kiếp trước nên hắn đương nhiên sẽ không kéo sang kiếp này, những người đó trước kia mặc dù từng mắc sai lầm nhưng lại hi sinh trong trận chiến với đại quân Thiên Ma nên hắn sẽ không vì việc này mà canh cánh trong lòng. 

 Nhìn bóng dáng Diệp Thành trời đi, tất cả mọi người đều cười tự giễu, lúc này bọn họ mới biết kiếp trước mình nực cười thế nào. 

 Diệp Thành lại đi rồi, hắn giống như một lữ khách vừa đi vừa dừng lại, cả chặng đường quan sát tứ phía, những nơi nào có người chuyển kiếp đều cho hắn cảm giác không chân thực, như thể nơi này không phải là Chư Thiên Vạn Vực mà là Đại Sở vậy. 

 Bái kiến Thánh Chủ! 

 Bái kiến Thánh Chủ! 

 Cả chặng đường tới đây Diệp Thành nghe nhiều nhất là âm thanh này, mỗi nơi hắn đi qua đều có âm thanh này vang lên, mỗi nơi hắn đi qua người ta đều cúi người hành lễ với hắn, có cả lão bối, có cả tiểu bối, còn có cả kẻ thù và chiến hữu, ba mươi nghìn người bao gồm rất nhiều thế lực của Đại Sở, gần như mỗi phương đều có một tới hai người. 

 Diệp Thành mỉm cười khoát tay, hắn đi về phía khác, giúp người chuyển kiếp của Đại Sở đang ở hình hài linh thú hoá về hình dáng con người, hắn cũng giúp không ít người với trạng thái già lão trở về trạng thái trẻ trung. 


 Tô Tâm Nguyệt! 

 Trong đầu Diệp Thành chợt hiện lên cái thên này. 

 Sát niệm quá lớn khó thành chính quả! 

 Lại là câu nói này vang lên trong đầu hắn, hắn như nhớ lại chiến đài phong vân hơn một trăm năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp cô ta, quá khứ năm xưa thật tươi đẹp.