Tiên Võ Đế Vương

Chương 1817: Rốt cuộc tiền bối muốn làm gì?



Hai người dừng lại ở hư thiên cách tiên sơn Thiên Đình hơn một trăm nghìn trượng, nheo mắt nhìn về tiên sơn này. 

 “Có vẻ như người đánh bại Hoá Long Tông lúc trước đã chiếm tổ cũ của Hoá Long Tông”, lão già áo bào đen lên tiếng, dường như có thể nhìn thấy bia đá dựng ngoài tiên sơn Thiên Đình qua cả trăm nghìn trượng. 

 “Thiên Đình?”, lão già áo trắng khẽ vuốt râu, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là thế lực nào?” 

 “Cổ tinh này của Hoá Long Tông không phải cổ tinh bình thường, sao chúng ta không cướp lấy nhỉ?”, lão già áo đen nhìn lão già áo trắng: “Với thực lực của hai chúng ta, ta nghĩ có thể làm được”. 

 “Ngươi đã quên một trăm năm trước rồi sao?”, lão già áo trắng trầm giọng: “Trong Hoá Long Tông có thế Cửu Long Củng Thiên, kết giới hộ sơn cực kỳ mạnh, nếu có Thánh Nhân điều khiển kết giới hộ sơn thì hai ta có tấn công mười ngày nửa tháng cũng không phá được, đám người này có thể đánh bại Hoá Long Tông, có thể thấy thực lực của chúng không tầm thường, hấp tấp xông tới chẳng khác nào tự tìm cái chết”. 

 “Không thử làm sao biết được”, lão già áo đen không cam lòng: “Hai chúng ta đều là Thánh Nhân, hoàn toàn có thể rút lui”. 

 “Đừng tự rước hoạ vào thân”. 

 “Ta tự có chừng mực”, lão già áo đen tiến lên một bước rồi bay về tiên sơn Thiên Đình như một tia tiên quang, ông ta dừng lại ở hư thiên bên ngoài tiên sơn Thiên Đình, hai mắt hơi nheo lại, muốn nhìn thấy khung cảnh bên trong nhưng lại bị một loại bí thuật huyền diệu che mất, chỉ nhìn thấy một đám mây mù huyền ảo. 

 “Đạo hữu trong núi có thể ra ngoài nói chuyện không?”, lão già áo đen cất giọng, âm thanh truyền vào trong núi. 

 “Đương nhiên là được”, Diệp Thành cười nhẹ, bước ra khỏi tiên sơn, đứng trên hư thiên đối diện với lão già áo đen từ xa: “Nhưng không biết tiền bối gọi vãn bối ra đây là có chuyện gì?” 

 Thấy Diệp Thành chỉ là một cảnh giới Hoàng, vẻ mặt lão già áo đen trở nên âm trầm: “Dù sao cũng là thế lực lớn thay thế Hoá Long Tông mà lại phái một cảnh giới Hoàng ra để nói chuyện với ta, đây là lễ tiếp khách của Thiên Đình các ngươi à? Mau gọi lão tổ nhà ngươi ra đây, nếu không lão phu nhất định không tha”. 

 Nghe vậy Diệp Thành cười nhạt: “Ta là Thánh chủ của Thiên Đình, tiền bối có lời gì cứ nói với ta”. 

 “Ngươi là Thánh chủ của Thiên Đình?”, lão già áo đen khẽ cau mày, không khỏi quan sát Diệp Thành một lượt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Xem ra ta thật sự đã đánh giá cao nơi này rồi”. 

 “Rốt cuộc tiền bối muốn làm gì?”, Diệp Thành hứng thú nhìn ông ta. 

 “Các ngươi có thể đi rồi, từ hôm nay cổ tinh này là của chúng ta”, lão già áo đen hờ hững nói, khẽ vuốt râu như một bậc cao nhân ẩn thế, lời nói tràn đầy uy nghiêm. 

 “Nếu chúng ta không đi thì sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn ông ta với vẻ vui đùa. 

 “Vậy là ngươi tự tìm cái chết rồi”, lão già áo đen hừ lạnh, tiến lên một bước thoáng chốc tới trước mặt Diệp Thành, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là nhanh chóng bắt được Diệp Thành, nếu Diệp Thành là Thánh chủ của Thiên Đình thì chỉ cần bắt được hắn, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. 

 Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp Diệp Thành, đưa tay ra nhưng không bắt được hắn. 

 “Ta đã xem thường ngươi!” 

 Lão già áo đen chế nhạo, cất bước đuổi theo, một lần nữa đưa bàn tay khô ráp mang theo Thánh uy cường đại ra, lòng bàn tay còn có triền văn lưu chuyển, đó là thần thông phong cấm, ông ta muốn phong ấn Diệp Thành tại chỗ. 

 Diệp Thành chẳng thèm để tâm, nghiêng người bí ẩn, một lần nữa né được. 

 Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười trước hành động của lão già áo đen. 

 Hoá Long Tông có một Thánh Nhân chín Chuẩn Thánh, đội hình này mà cũng bị chúng ta đánh bại, đủ để chứng minh thực lực của Thiên Đình, ông chỉ là một Thánh Nhân mà cũng dám chạy tới đây ra vẻ, đầu óc đúng là bị lừa đá. 

 Ồ đúng rồi, quên mất! 

 Diệp Thành nhìn hư không phía xa, nơi đó có một Thánh Nhân đang quan sát nơi này, đội hình hai Thánh Nhân đúng là có vốn liếng để tấn công Thiên Đình, Thánh Nhân mà, không đánh lại có thể bỏ chạy. 

 “Đi đâu!” 

 Lão già áo đen đuổi theo, vẻ mặt âm trầm cực điểm, ông ta là Thánh Nhân mà lại không bắt được cảnh giới Hoàng ngay lập tức, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị mọi người cười chảy nước mắt. 

 Diệp Thành lại né tránh, xoay người chạy vào trong tiên sơn Thiên Đình. 

 “Đứng lại!” 

 Lão già áo đen bước tới, theo Diệp Thành vào tiên sơn. 

 May là Long Nhất đã mở kết giới hộ sơn trong tích tắc, nếu không ông ta nào có đi vào dễ dàng như vậy! 

 Nhưng đi vào thì dễ, đi ra không dễ vậy đâu. 

 Lão già áo đen vừa tiến vào thì có ba bóng đen huyễn hoá ra, đó là ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân mà Diệp Thành luyện chế, họ đứng ở ba hư thiên, chặn lão già áo đen ở một hướng hư thiên. 

 “Hình nộm?” 

 Lão giả áo đen cau mày, vừa nhìn đã thấy manh mối, vẻ mặt ông ta hơi kinh ngạc, bởi đó là một hình nộm cấp bậc Thánh Nhân. 

 “Không đúng, không phải hình nộm!” 


 Diệp Thành lên trời, chặn đường ông ta, dụ ông ta vào đâu không phải là để đóng cửa đánh chó sao? 

 “Cút đi!” 

 Lão già áo đen hét lên giận dữ, một chưởng đẩy ra một con rồng, nó gầm thét về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành không hề né tránh mà phô trương sức mạnh, hắn tiến lên một bước, Bát Hoang Quyền dung hợp mấy chục loại thần thông và dung hợp đạo tắc hỗn độn, một quyền xuyên thủng hư thiên, con rồng đang gầm thét lao về phía hắn lập tức nổ tung, lão già áo đen cũng run lên, bị chấn động loạng choạng lùi lại phía sau.