Sau khi Long Nhất rời đi, Diệp Thành để lại một câu rồi cũng bay ra khỏi tiên sơn.
Hiện giờ sự an toàn của người chuyển kiếp không còn là vấn đề nữa, vậy thì hắn cũng cần phải đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở, tinh vực này rất rộng lớn, còn có rất nhiều cổ tinh hắn chưa từng đi qua, còn rất nhiều nơi có người chuyển kiếp.
Sau khi Diệp Thành đi, phía Tư Đồ Nam mới hít vào một hơi thật sâu, người nào người nấy về núi của mình, khoanh chân ngồi trên đỉnh núi hấp thu linh nguyên thiên địa.
Diệp Thành bay ra khỏi Đại Sở Tinh, hắn khoác lên mình tấm hắc bào và đeo mặt nạ Quỷ Minh, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi huyền cơ.
Bên ngoài Đại Sở Tinh nườm nượp bóng người, bọn họ tụ lại với nhau theo từng nhóm ba tới năm người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cổ tinh này.
Vài ngày trước, người của Hoá Long Tông bị đuổi ra khỏi đây, tinh vực này vô cùng nhốn nháo, tất cả mọi người đều hiếu kì với chủ nhân mới của tinh vực này, có thể đánh đuổi cả Hoá Long Tông thì chắc chắn không hề đơn giản.
Ấy? Có người ra ngoài rồi!
Đang nói thì một người nhìn thấy Diệp Thành bay ra, kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người về một phía.
Có điều vì Diệp Thành khoác hắc bào, đeo mặt nạ và dùng bí thuật che đi huyền cơ của cơ thể nên khiến tất cả mọi người nhìn không thấu dung mạo của hắn, sự thần bí này khiến người ta càng tỏ ra hiếu kì hơn.
Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đảo mắt nhìn tứ phương, thấy người chuyển kiếp thì cứ thế bay về một phía.
Phía sau, tu sĩ tứ phương do dự cuối cùng cũng không đi theo.
Sau khi nhìn Diệp Thành bọn họ lại nhìn Đại Sở Tinh rồi lần lượt đưa mắt nhìn nhau, có đi vào trong xem không?
Nói rồi không ít người tụ tập lại với nhau, tu vi không hề yếu, bọn họ liên tiếp bước vào Đại Sở Tinh.
Rầm! Rầm!
Ngay sau đó, trên Đại Sở Tinh liền vang lên âm thanh này, các tu sĩ vừa bay vào trong không lâu đều hối hả chạy hộc tốc ra ngoài, thân hình thảm hại, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Trong tinh không, Diệp Thành như một đạo thần mang với tốc độ cực nhanh.
Cho tới nửa canh giờ sau hắn mới đáp xuống từ tinh không.
Đáng tiếc là Diệp Thành lại lần nữa bay vào tinh không.
Tiếp đó lại là một chặng đường rất dài, hắn bay vào mười mấy cổ tinh có sinh linh nhưng không thấy một người chuyển kiếp nào chứ đừng nói là cảnh tượng đông đúc như Hoá Phàm Tinh.
Ngày đêm dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Cho tới tối ngày thứ tư, Diệp Thành mới dừng chân trong tinh không.
Phía xa có một vì sao lấp lánh ánh bạc, kích thước chừng Chu Tước Tinh, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi thấy khí tức rất nồng, không phải Chu Tước Tinh có thể so sánh.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn bay vào trong đó như một đạo tiên mang đáp trên hư thiên.
Hi vọng có!
Diệp Thành lẩm bẩm, tay trong ống tay áo bắt đầu tính toán.
Tính mãi, tính mãi, đôi mắt mang đầy hi vọng của hắn chợt sáng lên, quả thực, trên cổ tinh ngày có người chuyển kiếp.
Ba người!
Diệp Thành mỉm cười, hắn thu lại thần thông rồi bay về một hướng.
Sau ba tới năm phút, hắn mới dừng chân trên đỉnh núi và bay về phía thiên không ở xa.
Rầm! Rầm!
Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì thiên địa liên tục vang lên những âm thanh dữ dội, nghe âm thanh thì có vẻ như có người đang đại chiến.
Ừm, quả thực có người đang đại chiến, đó là một thanh niên mặc y phục xanh và một thanh niên mặc y phục tím, bọn họ đấu tới mức đỏ gay mặt, liên tục tung đại chiêu.
Cả hai người chuyển kiếp giao đấu, một người chuyển kiếp đứng xem, thật thú vị!
Diệp Thành tặc lưỡi nhìn về một hướng khác.
Ngoài tên thanh niên áo tím và áo trắng đang đại chiến ra thì còn có một nữ tử mặc áo xanh đứng đó, toàn thân với thần hà rực rỡ bao quanh, trông cô giống như tiên tử hạ phàm, khí chất hơn người.
Diệp Thành thoáng nhìn và thẫn thờ.
Sau một hồi định thần hắn mới dụi mắt nhìn nữ tử áo xanh đó, nhìn mãi nhìn mãi khoé miệng giật giật, một cảm giác buồn nôn trỗi lên.
Giây phút sau đó hắn cúi người cứ thế nôn thốc nôn tháo.
Rầm! Rầm!
Nữ tử mặc áo xanh cười yểu điệu, nói rồi còn không quên hất tóc, cử chỉ và nụ cười của cô ta rất có sức hút, chỉ một câu nói khiến hai tên thanh niên kia càng giao chiến hăng hơn.
Nghe ba người bọn họ nói chuyện thì rõ ràng là hai tên này đang giao chiến để có được nữ tử áo xanh.
Kẻ nào thắng đương nhiên có thể ôm mỹ nhân rời đi rồi.
Phía này, nghe tiếng hô hào của hai tên thanh niên áo tím và áo trắng, Diệp Thành vừa nôn ói lại lần nữa khom người, đặc biệt là khi nghe giọng nói yểu điệu của nữ tử này, trong người hắn không sao ghết ghê rợn.