Tiên Võ Đế Vương

Chương 1822:  Cả hai người như thể ăn phải phân vậy



“Ngưu...Ngưu...Ngưu Thập Tam?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân trừng mắt, vẻ mặt trông hết sức thú vị bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. 

 “Đúng là còn buồn nôn hơn ăn phân”, Diệp Thành thở dài. 

 “Ta...oẹ!”, cả hai người vừa định mở miệng thì ruột gan đã muốn lộn ra ngoài, bọn họ lần lượt cúi người, miếng nước vừa uống vào cứ thế phun ra đầy mặt đất, thức ăn ăn vào giờ chỉ còn là từng đống trên mặt đất. 

 “Cũng may ta đến sớm”, Diệp Thành thở dài, nếu như đến muộn một tới hai canh giờ thì nói không chừng một trong hai người Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã lên giường với Ngưu Thập Tam rồi. 

 “Cảnh tượng đó....chẹp chẹp”, Diệp Thành tặc lưỡi, nghĩ rồi hắn lại buồn nôn, tu đạo hơn một trăm năm trời, hắn sợ rằng không thể tìm ra việc nào buồn nôn hơn việc này. 

 “Đúng là điên rồi....oẹ!”, Ngô Tam Pháo nói ra một câu rồi lại nôn ói. 

 “Còn buồn hơn hơn ăn phân....oẹ”, Thái Ất Chân Nhân mặt mày đỏ gay nói với giọng tức tối nhưng còn nôn nhiều hơn. 

 Cả hai người như thể ăn phải phân vậy. 

 Trùng sinh chuyển kiếp là một việc đáng mừng, tiện nhân Ngưu Thập Tam chuyển kiếp thành nữ lại là việc đáng bất ngờ hơn, có điều chuyện bất ngờ nhất chính là cả hai người bọn họ lại đều thích cô ta, không lâu trước đó bọn họ còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì cô ta. 

 Đúng như Diệp Thành nói, cũng may Diệp Thành tới sớm, nếu như tới muộn một tới hai canh giờ thì thật đáng ngại, nhớ tới bộ dạng của Ngưu Thập Tam kiếp trước cả hai người không khỏi cảm thấy buồn nôn. 

 Diệp Thành tặc lưỡi nhìn vào hư thiên. 

 Nam nhân luân hồi thành nữ, đây là chuyện mà hắn không ngờ tới. 

 Nghĩ rồi hắn chợt nói với giọng ái ngại và có phần buồn nôn. 

 Trên hư thiên, nữ tử áo xanh đang bị cấm cố nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nôn ói dữ dội thì tỏ ra khó hiểu, mẹ kiếp, ta trông xấu đến mức các ngươi phải nôn dữ vậy sao? 

 Trong chốc lát, một đạo tiên quang bay ra khỏi đầu ngón tay Diệp Thành, bay qua hư thiên vào trán cô gái. 

 Hự! 

 Cơ thể nữ tử run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, cô bắt đầu rít lên đau đớn. 

 Phía này, Diệp Thành đã lấy ra hai cục bông tự giác nhét chặt hai lỗ tai. 

 Không lâu sau đó, cơ thể nữ tử này run lên, cô đã nhớ lại kí ức kiếp trước của mình và nhớ lại tên mình ở kiếp trước: Ngưu Thập Tam. 

 Ngưu Thập Tam thẫn thờ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, cuối cùng thì mới nhìn lại chính bản thân mình, đôi chân dài, đôi gò bồng đào phập phồng, làn da trắng nõn nà, ở giữa hai chân còn có... 

 Mẹ kiếp! 

 Đột nhiên tiếng gào thét thảm thiết vang dội khắp hư thiên. 

 Điều đáng nói là sóng âm vô cùng mạnh mẽ chấn động cả hư thiên, chấn động cả đỉnh núi tứ phương. 

 Hự! 

 Nghe tiếng thét của Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lại khom người. 

 Hự! 

 Ngưu Thập Tam cũng bắt đầu nôn ói, ông ta bị Diệp Thành lôi vào hư thiên, cả ba người cắm đầu nôn liên tục. 

 Vẫn là câu nói đó, may là Diệp Thành đến sớm, nếu không thì sự việc sau đó nhất định rất khó nói, cả ba người chỉ cần nghĩ tới chuyện lên giường là có cảm giác muốn ăn phân. 

 Tiện nhân! 

 Nôn mãi nôn mãi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền lao lên trước, bọn họ ấn Ngưu Thập Tam xuống, người không biết còn tưởng hai người này bắt nạt Ngưu Thập Tam vì lúc này Ngưu Thập Tam đang là một nữ nhân. 

 A....! 

 Ngay sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng gào thét thảm thiết. 

 Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ra tay không biết nặng nhẹ, vừa đánh vừa lớn tiếng mắng chửi, mẹ kiếp, ngươi chuyển kiếp thành một con chó cũng được, sao lại chuyển kiếp thành nữ nhân khiến chúng ta buồn nôn thế này. 

 Cảnh tượng này thực sự tanh tưởi, Diệp Thành cứ thế né đi thật xa, một nữ tử đang yên lành bị đánh tới mức không còn nhìn ra hình dạng con người, cho dù người ta vẫn nói phải thương hoa tiếc ngọc nhưng bọn họ không thể nào kiềm được cảm xúc muốn đánh Ngưu Thập Tam. 

 Không lâu sau đó, nguyên thần của Ngưu Thập Tam bay ra khỏi cơ thể, nguyên thần chính là hình dáng Ngưu Thập Tam ở kiếp trước. 

 Lại nhìn cơ thể nữ tử này, thật sự bị đánh hết sức thê thảm. 

 Lãng phí quá! 

 Diệp Thành chép miệng, một cơ thể nữ nhân như vậy lôi lên giường còn có hể dùng, có điều cảm giác có lẽ sẽ hơi khác một chút. 

 Hự! 

 Nghe câu nói này của Diệp Thành cả ba người lần lượt chép miệng, mẹ kiếp, ngươi mới giỏi đấy, cho ngươi lên giường thì ngươi có cảm xúc mà cởi quần không hả? 

 Màn đêm buông xuống cả ba mới ngồi xuống, ồ không đúng, Ngưu Thập Tam vẫn còn lai vãng trong hư không, ông ta vẫn ở trạng thái nguyên thần. 

 Tiện nhân! 

 Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tức tối nhìn Ngưu Thập Tam, lừa dối tình cảm của chúng ta, chúng ta chuyển kiếp ngươi cũng chuyển kiếp, lại còn biến thành một nữ nhân, đúng là mặt dày. 

 Vẻ mặt Ngưu Thập Tam cũng không khá khẩm hơn là bao, mặt mày tối sầm cả lại. 

 Ngưu Thập Tam liên miệng mắng chửi, ông ta bay vào trong cơ thể đó. 

 Có điều sau khi Ngưu Thập Tam nhập vào cơ thể đó nhìn thế nào cũng thấy kì quặc, vì có kí ức một trăm năm làm nữ nhân nên đến từng cử chỉ tay cũng mang phong cách của nữ nhân, chẹp chẹp...! 

 Buồn nôn! 

 Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam lần lượt lên tiếng mắng chửi, nói rồi định nôn ra tiếp.