Thiên địa này vì vài người đại chiến mà trở nên không hề yên bình.
Người bóng đen máu me be bét, đối mặt với sự bao vây tấn công từ phía Diệp Thành mà không còn sức phản kháng.
Trận đại chiến không cân sức nên kết cục đã được lường trước.
Dù cho người bóng đen là Thánh Đạo tầng thứ tám thì cũng khó có thể địch lại được sự tấn công từ bốn người, phần ngực bị bị Thuỷ Đức Tinh Quân đâm xuyên, phần lưng bị Hoả Đức Tinh Quân dùng một đao chém lìa, bá đạo nhất vẫn là Ti Mệnh Tinh Quân, dứt khoát trảm diệt nguyên thần của người bóng đen kia khiến ông ta không mất mạng.
Thân xác về với ta!
Diệp Thành ra tay nhanh chóng, hắn đoạt lấy thi thể của người bóng đen rồi cho vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Đây là cơ thể của Thánh Nhân tầng thứ tám, có sức mạnh thế nào, đem về luyện thành Âm Minh Tử Tướng thì không phải Hoá Long lão tổ, Thánh Nhân áo bào bạc hay Thị Huyết Lão Ma có thể so bì được.
Không ai tranh với ngươi đâu!
Hoả Đức Tinh Quân liếc nhìn Diệp Thành sau đó lật tay thu lịa thần đao.
Đây cũng là của ngươi!
Thuỷ Đức Tinh Quân mỉm cười rồi đưa thánh binh bản mệnh của người bóng đen cho Diệp Thành.
Vù!
Không đợi Diệp Thành tiếp nhận, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã bay ra tự giác hút trọn thánh binh đó khiến Diệp Thành tròn mắt ngỡ ngàng còn hai vị tinh quân chỉ biết nheo mắt nhìn.
Đại La Kim Tiên!
Ánh nhìn của Thuỷ Đức Tinh Quân và Hoả Đức Tinh Quân đầy ý tứ như nhìn ra tiền thân của Hỗn Độn Thần Đỉnh, còn Ti Mệnh Tinh Quân thì lại không tỏ ra quá bất ngờ vì trước đó đã từng thấy đại đỉnh này trong khi tiêu diệt lão yêu của Hắc Sơn.
Còn có những thứ này nữa.
Ti Mệnh Tinh Quân còn trả lại tiên hoả và thiên lôi cùng túi đựng đồ của người bóng đen cho Diệp Thành.
Còn có cả chuyện tốt thế này nữa kia à?
Diệp Thành chép miệng cười, hắn không tỏ ra khách khí, cứ thế vung tay thu hết về, không ngờ ba vị tinh quân lại hào phóng đến vậy.
Nhìn Diệp Thành với bộ dạng vui mừng như vậy, ba vị tinh quân lần lượt bĩu môi, nếu không phải bọn họ không thể đem đi đồ vật của thế giới này thì sao đến lượt Diệp Thành, không cướp của hắn đã là may rồi.
Đi thôi!
Sau khi thu lại ánh mắt, cả ba mới vươn vai chuẩn bị quay về Thiên Giới.
Thấy vậy, Diệp Thành vội tiến lên trước: “Ba vị tiền bối, vãn bối có hể hỏi các vị một số việc không?”
“Mau nói, thời gian không có nhiều đâu”, Hoả Đức Tinh Quân lên tiếng.
“Ba vị tiền bối đã từng nghe tới những cái tên như Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Thần Điện, Đại Hạ Thần Triều, Huyền Hoang Đại Lục, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, Vô Lệ Chi Thành chưa?”, Diệp Thành nhìn cả ba vị tinh quân với ánh mắt đầy hi vọng, hi vọng có thể nhận được đáp án chắc chắn.
“Từng nghe tới rồi”.
“Đều đã nghe thấy những cái tên này sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.
“Đương nhiên”.
“Rốt cục ngươi muốn hỏi gì?”, Ti Mệnh Tinh Quân nhướng mày nhìn Diệp Thành.
“Ba vị có thể nói cho vãn bối biết đi đâu để tìm bọn họ không?”, khí tức của Diệp Thành chợt trở nên gấp gáp.
“Ta không rõ”, Thuỷ Đức Tinh Quân lắc đầu mỉm cười: “Chư Thiên Vạn Vực rất lớn, ta không phải là người của thế giới này, cũng chỉ từng nghe thấy những tên này thôi, còn vị trí cụ thể ở đâu thì ta không rõ”.
“Vậy ba vị tiền bối...”
“Đến giờ rồi, ta phải đi thôi”, Diệp Thành còn định hỏi thêm gì đó nhưng lại bị Ti Mệnh Tinh Quân ngắt lời, cả ba hười lần lượt rời đi, bay vào hư thiên như ba đạo quang hồng.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng cảm thấy hối tiếc, ba vị tinh quân nhất định biết nhiều hơn nhưng hắn lại chưa kịp nói.
Yên Lão Đạo đưa mắt nhìn ra xa rồi dừng lại ở phía Diệp Thành.
Trạng thái của Lão Đạo không ổn chút nào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức hỗn loạn, khoé miệng còn có máu trào ra.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, tiến lên trước, một tay đặt lên vai Yên Lão Đạo sau đó đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông ta, gạt đi sát khí trong cơ thể giúp ông ta hồi phục.
Yên Lão Đạo hít vào một hơi thật sâu, khí tức đã ổn định hơn nhiều, ông ta bất giác tặc lưỡi, “đúng là không ngờ mới đó mà tiểu tử cảnh giới Thiên hôm nào nay đã mạnh tới mức này rồi”.
“Ta thấy ông cũng ra vẻ được lắm”.
“Ta thích bộ dạng này của ngươi dấy”.
“Vì sao người bóng đen kia lại truy sát ông?”, Diệp Thành vừa bóp nát viên linh đan vừa nhìn Yên Lão Đạo.
“Làm nghề như chúng ta mà chưa nghe nói tới Minh Giới thì há chẳng phải để người ta chê cười sao?”, Yên Lão Đạo xoay chuyển tâm pháp, dẫn động pháp lực xoay chuyển một vòng: “Một sự tồn tại ngang hàng với Thiên Giới”.
“Vậy ông đã bao giờ hoán linh từ Minh Giới chưa?”, Diệp Thành nhì Yên Lão Đạo hỏi thăm dò.
“Hoán linh?”
“Ta có một cố nhân năm xưa đã từng thi triển bí thuật cấm kị thông linh, huyết tế ra một hồn ba phách”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ta từng gọi linh hồn bị thất lạc trong Minh Giới về”.