Tiên Võ Đế Vương

Chương 1827: Hai tên súc vật!



Bùm! Rầm! 

 Màn đêm tĩnh lặng, nhưng tinh không mênh mông lại rất náo nhiệt. 

 Tinh không phía trước, lão già béo bỏ chạy thật nhanh. 

 Tinh không phía sau, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, khả năng chạy trốn đệ nhất thiên hạ, khả năng đuổi bắt cũng thiên hạ vô song, một khi đuổi kịp thì sẽ lập tức đánh. 

 Phía sau nữa, nhóm Yên lão đạo cũng đuổi theo nhưng lại liên tục tặc lưỡi suốt chặng đường. 

 Bốn người lại được thấy sự hung hãn của Diệp Thành, tu sĩ cảnh giới Hoàng nhưng lại đuổi theo Thánh Nhân để đánh, có lẽ cả Chư Thiên Vạn Vực này cũng chỉ có hắn, nếu chuyện này được đồn ra ngoài thì hắn sẽ lại trở nên nổi tiếng. 

 Bùm! Rầm! 

 Khi bốn người đang cười toe toét thì tinh không phía trước lại ầm ầm nổ tung. 

 Diệp Thành lại đuổi kịp lão già béo, hung hãn giáng một gậy xuống. 

 Lão già béo chật vật nhưng không dám đỡ đòn, di chuyển để trốn đi rồi liên tục bỏ chạy, đường đường là Thánh Nhân, đến tư thế bỏ chạy cũng rất có khí thế. 

 Diệp Thành thầm mắng rồi lại đuổi theo, dốc sức để bắt được lão béo. 

 Trong túi đựng đồ của Diệp Thành có rất nhiều thứ, bảo vật hắn cướp được từ trước đến nay đều ở trong đó, nhưng lúc trước lại bị lão béo lấy mất, bây giờ hiếm lắm mới có lúc ông ta lạc đàn, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. 

 Lão già béo chạy trốn rất không có tiết tháo, mấy lần muốn dừng lại nói chuyện đàng hoàng với Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại không nghe! Đuổi tới là đánh, một lời không hợp cũng đánh ngay. 

 “Ngươi lợi hại!” 

 Lão già béo thầm mắng, giữa hai hàng lông mày hiện lên thần văn cổ, tốc độ bỗng chốc tăng vọt. 

 “Ông có, ta cũng có!” 

 Diệp Thành quát to, mở Ma Đạo, ma văn khắc giữa hai hàng lông mày, sức mạnh gia trì, tốc độ cũng gia trì. 

 Cứ thế hai người họ một người như thần quang, một người như tiên mang, bay vụt qua tinh không rộng lớn khiến cho các tu sĩ qua đường đều kinh ngạc ngỡ ngàng, lầm tưởng tiên quang và thần mang ấy là bảo bối. 

 “Hai tên súc vật!” 

 Đám Yên Lão Đạo ở phía sau thở hổn hển, đuổi theo suốt chặng đường vẫn không đuổi kịp. 

 Không biết bao lâu sau, một ngôi sao cực kỳ lớn xuất hiện trên tinh không. 

 Ngôi sao đó thực sự vô cùng lớn, còn lớn hơn cả cổ tinh của Thánh Vương người hoang dã, xung quanh ngôi sao có ánh sáng tím chói loà, trong vùng tinh vực này nó có tên là Tiên Nguyệt Tinh. 

 “He he!” 

 Nhìn thấy cổ tinh đó, lão già cười ngoác miệng rồi chạy thật nhanh vào trong, Diệp Thành đuổi theo phía sau đành phải giáng một gậy lang nha xuống, chỉ trách ông ta chạy quá nhanh. 

 “Đi đâu!” 

 Mặt Diệp Thành lại tối sầm, hắn đuổi theo vào trong. 

 Hai người lại rượt đuổi, một trước một sau, cho đến khi một toà tiên sơn xuất hiện trước mắt thì lão già béo mới đi vào. 

 Diệp Thành vừa định đi vào thì chợt dừng lại. 

 “Chính là hắn, là hắn đánh ta!” 

 Âm thanh vù vù phát ra từ tiên sơn, lão già vừa mới bay vào đã lại đi ra. 

 Lần này không chỉ có ông ta mà bên cạnh ông ta còn năm người nữa, ba nam hai nữ, đều là Thánh Nhân, Cô Lam đuổi theo Diệp Thành lúc trước cũng trong số đó. 

 “Hiểu lầm, hiểu lầm!” 

 Năm Thánh Nhân cùng xuất hiện, Diệp Thành lập tức sợ ngay, hắn vừa cười khà khà vừa lùi lại, lùi mãi lùi mãi bỗng quay đầu bỏ chạy, tư thế bỏ chạy cũng cực kỳ có khí thế. 

 “Đi đâu!” 

 Cô Lam tiến lên một bước chặn đường Diệp Thành, vung tay phất ra một vùng tiên quang. 

 Đó không phải tiên quang bình thường mà là lưới trời được luyện chế đặc biệt do những phù văn nhỏ bé đan xen tạo thành, bên trên khắc bí thuật phong ấn, tiên quang ấy giăng kín khắp trời khiến Diệp Thành lập tức bị bao phủ. 

 “Mở!” 

 Diệp Thành vô cùng hung hãn, hai tay giơ lên lập tức xé nát lưới trời. 

 “Ngươi không đi được đâu!” 

 Cô Lam lại chặn hắn, tìm bao nhiêu ngày không thấy Diệp Thành, bây giờ hắn tự tới cửa sao cô ta có thể để cho hắn đi, phải biết rằng nơi này là địa bàn của Tiên Nguyệt Cung. 

 “Bắt hắn lại!” 

 Lão già béo và bốn Thánh Nhân còn lại cũng xông lên. 

 “Có bản lĩnh thì đấu một mình!” 

 Diệp Thành mắng to, muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị chặn lần nữa. 

 Cô Lam và lão già phớt lờ lời mắng mỏ của hắn, không thể mắc bẫy của Diệp Thành nữa, riêng với hắn thì không thể nói chuyện đàng hoàng, muốn nói chuyện đàng hoàng cũng được thôi, bắt lại trước đã rồi từ từ nói. 

 Bốn Thánh Nhân kia cũng vậy, họ đã nghe ông ta và Cô Lam nhắc đến Diệp Thành không chỉ một lần, bây giờ được thấy quả nhiên phi phàm, không thể để hắn chạy mất. 

 Cảnh tượng tiếp theo rất khó coi, Diệp Thành thông minh nhanh trí bị đánh một trận tơi tả. 

 Chiến đấu một mình thì Diệp Thành dám đấu với Thánh Nhân tầng thứ tám, nhưng nếu sáu Thánh Nhân cùng lên, hơn nữa ai cũng là kẻ lợi hại, dù là hắn cũng chỉ có thể bị chịu đòn. 

 Vì thế hắn lại bị trói, hàng trăm sợi dây thừng cuốn quanh người hết lớp này đến lớp khác. 

 Mọi người vẫn không yên tâm, lại gia trì thêm thuật phong ấn. 

 Nhưng dù vậy Diệp Thành vẫn không thành thật, trườn bò trên đất như giòi bọ, cố gắng thoát ra nhưng không thể sử dụng chút pháp lực nào, bởi pháp lực của hắn đã bị phong cấm. 

 “Hiểu lầm! Hiểu lầm!” 

 Diệp Thành đã hoàn toàn thành thực, hắn cười thật tươi nhìn mọi người. 

 “Không sao! Không sao!” 

 Sáu Thánh Nhân đứng thành một vòng tròn, ai nấy đều mỉm cười híp mắt nhìn Diệp Thành, đó là nụ cười rất không bình thường, Diệp Thành thấy mà lạnh cả sống lưng, cảm giác mình sắp bị đưa vào nồi hầm. 

 “Có chuyện gì thế?” 

 Âm thanh kinh ngạc vang lên từ một hướng trên hư thiên, nhóm Yên lão đạo đuổi theo tới nơi, thấy Diệp Thành bị trói thì sững sờ. 

 “Không có chuyện gì cả!” 

 Lão già béo cười to, sau đó vươn tay ngang trời, mấy người phía Yên lão đạo vừa đứng vững đã ngã xuống, đến khi đứng lên thì đã bị phong ấn. 

 “Lão phu nhẩm tính thấy chúng ta đã bị trói!” 

 Thái Ất Chân Nhân nghiêm trang nhìn dây thừng trói mấy người họ. 

 “Lão phu bấm đốt tay thấy ngươi tính rất chuẩn!” 

 Yên Lão Đạo cũng nghiêm túc nói. 

 “Lão phu cũng tính ra rồi, các ngươi đều là nhân tài!” 

 Lão già béo vuốt lông mày, nói với vẻ mặt đầy ẩn ý. 

 “Thật đáng xấu hổ!” 

 Vẻ mặt Diệp Thành như ăn phải phân, chưa đòi được túi đựng đồ đã đành, còn bị đánh một trận, bị đánh rồi còn bị trói, bị trói xong còn liên luỵ đến đồng bọn, có lẽ đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo, cực kỳ mất mặt. 

 “Về nhà!” 

 Cô Lam vuốt tóc rồi xách Diệp Thành bay về tiên sơn. 

 “Về thôi!” 

 Lão già béo chắp tay sau lưng, ngâm nga một điệu nhạc rồi cũng bay về tiên sơn, bốn Thánh Nhân còn lại cũng không rảnh rỗi, mỗi người xách một tên, lần lượt bay vào tiên sơn Tiên Nguyệt Cung. 

 Trở lại tiên sơn, nhóm Yên Lão ạo bị ném sang một bên. 

 Còn Diệp Thành thì bị đưa vào một đại điện, vẫn còn bị trói. 

 Sáu Thánh Nhân ngồi thẳng hàng, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Bây giờ có thể thành thật nghe chúng ta nói chưa?” 

 “Có thể thả ta ra trước không?”, Diệp Thành ho khan. 

 “Không được”, một Thánh Nhân mặc áo bào trắng đáp lại ngay: “Cô Lam và Cô Nguyên nói nếu thả ngươi đi, muốn tìm ngươi nói chuyện lần nữa thì phải đuổi theo cả tám triệu dặm”. 

 “Dù vậy cũng chưa chắc đã đuổi kịp”, Cô Lam day đầu mày. 

 “Tiên Nguyệt Cung ta mấy chục nghìn năm nay từ khi được truyền thừa lại luôn coi trọng nhân quả, cũng chưa từng lấy thế hiếp người”, Cô Lam lại lên tiếng, mỉm cười khẽ nói: “Nếu lần này tiểu hữu giúp thần nữ nhà ta, Tiên Nguyệt Cung cũng sẽ tặng ngươi một món quà, ngươi có thể coi đây là giao dịch”. 

 “Giúp cũng được, nhưng có thể trả túi đựng đồ lại cho ta không?”, Diệp Thành nhìn lão béo Cô Nguyên. 

 “Đương nhiên sẽ trả, nhưng ngươi phải giúp thần nữ nhà ta trước đã”. 

 “Được”.