Tiên Võ Đế Vương

Chương 1832: Thu dọn chiến trường



Hế?” 

 Tu sĩ tứ phương vẫn đang quan sát bên ngoài Đại Sở Tinh, thấy cao thủ của Sâm La Điện chạy ra thì đều sững sờ. 

 “Có chuyện gì vậy?” 

 Mọi người gãi đầu gãi tai, bối rối khó hiểu. 

 Một trăm nghìn người bị đánh chỉ còn lại ba mươi nghìn? 

 Thiên Đình mạnh vậy sao? 

 Chẳng trách dám đánh đuổi Hoá Long Tông, hoá ra là có chỗ dựa nên không sợ! 

 Trong những tiếng bàn tán, cao thủ của Sâm La Điện hốt hoảng chạy về phía Bắc, nhưng mọi người đều biết Sâm La Điện chắc chắn sẽ không bỏ cuộc. 

 Không chỉ bọn họ biết mà phía Diệp Thành cũng biết, nhưng họ không sợ, thật sự đánh không lại thì có thể bỏ chạy. 

 “Thu dọn chiến trường!” 

 Diệp Thành mỉm cười phất tay. 

 “Được!” 

 Người chuyển kiếp của Đại Sở đều cười tươi rói, bay ra khỏi tiên sơn. 

 Mặt đất bên ngoài tiên sơn đều là máu, tất cả đều là máu của kẻ mạnh Sâm La Điện, bảy mươi nghìn người bị tiêu diệt, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, túi đựng đồ đương nhiên không ít, pháp khí không còn nguyên vẹn đương nhiên cũng nhiều. 

 Đối với việc thu dọn chiến trường này, tu sĩ Đại Sở rất thành thạo. 

 Kiếp trước dưới sự lãnh đạo anh minh của Thánh chủ Diệp Thành, hầu hết đều là đánh đến đâu vơ vét tới đó. 

 Mà lúc này Diệp Thành đã dẫn Yên lão đạo và Long Nhất tới một toà Địa Cung. 

 Yên lão đạo cực kỳ có hứng thú với cái đầu sáng bóng của Long Nhất, nhìn một hồi lại có ý muốn tiến lên xoa vài cái, cảm giác chắc hẳn rất tuyệt. 

 Long Nhất bên này cũng đang quan sát Yên lão đạo, nhất là sau khi thấy bộ râu dài của ông ta, hắn cũng có một ý muốn tiến lên giật vài cái. 

 Nhìn nhau một hồi, hai người một người sờ đầu một người vuốt râu, ánh mắt nhìn đối phương đều có thêm ẩn ý, đều là người có nhãn giới cực cao, dường như họ đều nhìn ra điểm bất phàm ở đối phương. 

 “Có phải có cảm giác cùng chung chí hướng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn hai người. 

 “Như từng quen biết”, Long Nhất nghiêm trang nói. 

 “Chỉ hận gặp nhau quá muộn”, Yên lão đạo nói đầy ẩn ý. 

 “Ta thật sự rất thích hai người đấy”, Diệp Thành nói xong thì đưa Lâm Thi Hoạ đã bị phong cấm tới, phất tay giải trừ phong cấm cho cô ấy. Lâm Thi Hoạ vẫn điên điên khùng khùng như vậy, nhìn thấy gì cũng sợ, thân thể mỏng manh run lên, không ngừng tiến sát về phía Diệp Thành, bám chặt lấy cánh tay hắn. 

 “Đừng sợ”, Diệp Thành vỗ lên tay Lâm Thi Hoạ, mỗi lần thấy cô ấy như vậy là lòng hắn lại đau xót không giải thích được. 

 “Đúng như ngươi nói, thiếu một hồn ba phách”, Yên lão đạo nheo mắt. 

 “Ngươi được đó! Liếc mắt qua là đã rõ”, Long Nhất ngạc nhiên thốt lên. 

 “Ngươi là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, hẳn là có thể nhìn ra lai lịch của ta”, Yên Lão Đạo ung dung nói: “Nếu đến chút đạo hạnh này còn không có thì lão đạo không cần phải hành nghề nữa”. 

 “Đúng là ta đã quên mất chuyện này”, Long Nhất vuốt cằm. 

 “Hai người hợp lực có nghĩ ra được cách gì không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất và Yên lão đạo với vẻ đầy hy vọng. 

 “Cần ngươi giúp đỡ”, điều khiến Diệp Thành kinh ngạc là Long Nhất và Yên lão đạo cùng đồng thanh nói ra câu này. 

 “Làm thế nào?” 

 “Tàn hồn của Thái Hư Long Đế hẳn là thông hiểu pháp trận hoán linh”, Yên lão đạo lên tiếng trước: “Pháp trận hoán linh tuy kỳ diệu nhưng rất khó tìm được chính xác hồn phách của cô ấy trong Minh giới, vì vậy cần phối hợp giữa pháp trận truy linh của lão bản gia ta và pháp trận hoán linh của mạch Thái Hư”. 

 “Vào vấn đề chính”, Diệp Thành lập tức nói. 

 “Nói thẳng ra là đưa nguyên thần của ngươi vào Minh giới để tìm hồn phách của Lâm Thi Hoạ”, Long Nhất chậm rãi nói: “Nhưng cách này cực kỳ nguy hiểm, dù sao Minh giới cũng không phải vùng đất lành”. 

 “Đừng lề mề nữa, bắt đầu đi”. 

 “Đúng là đồ nóng nảy”, Yên Lão Đạo bĩu môi, lấy đồ trong túi càn khôn ra, đa phần là đạo phù, còn có chín cây đèn thần cổ xưa được khắc phù văn phía trên. 

 Long Nhất cũng không nhàn rỗi, liên tục lấy những thứ đồ kỳ quái ra. 

 Chẳng bao lâu, hai người đã tụ lại một chỗ, lẩm bẩm một lúc mới bắt đầu bày trận, khắc vẽ trận văn cổ. 

 Thấy vậy Diệp Thành kéo Lâm Thi Hoạ lùi lại, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra, không quên đưa cho Lâm Thi Hoạ một viên linh quả, cô ấy không từ chối, vẫn kéo cánh tay Diệp Thành, cô sợ tất cả mọi người, ngoại trừ Diệp Thành. 

 “Lão đạo này…” 

 Diệp Thành nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Yên lão đạo, hắn rất tò mò về lai lịch của ông ta. 

 Thời gian chậm rãi trôi qua. 

 Cho đến khi màn đêm buông xuống, Yên lão đạo và Long Nhất mới dừng lại. 

 Lúc này, một trận pháp âm dương khổng lồ xuất hiện trong Địa Cung, pháp trận hoán linh của Long Nhất ở trận dương, pháp trận truy linh của Yên Lão Đạo ở trận âm, hai trận này bổ sung cho nhau hình thành âm dương. 

 Hai loại pháp trận này khá giống nhau, đều khắc phù văn cổ. 

 Điểm khác biệt là xung quanh pháp trận truy linh có nhiều hơn pháp trận hoán linh chín cây đèn. 

 “Ngồi vào!” 

 Long Nhất và Yên lão đạo đều nhìn Diệp Thành. 

 Diệp Thành đứng dậy, đưa Lâm Thi Hoạ ngồi vào chính giữa pháp trận hoán linh, còn hắn thì ngồi ở giữa pháp trận truy linh, hai trận pháp phối hợp để nguyên thần của Diệp Thành dẫn hồn phách của Lâm Thi Hoạ vào Minh giới, so với pháp trận hoán linh lúc trước thì lần này đúng là có mục tiêu hơn. 


 Hai trận pháp rung lên, phù văn dày đặc và cổ xưa được thắp sáng, ánh sáng bay vút lên bắn vào hư vô vời vợi, mở ra một vòng xoáy, gợi lên Minh giới chết chóc. 

 Ngay lập tức, một luồng khí tức không thuộc về thế giới này tràn ra từ vòng xoáy. 

 Cơ thể yểu điệu của Lâm Thi Hoạ run lên, một hồn phách bay ra từ giữa hai hàng lông mày. 

 Mà Diệp Thành cũng run lên, nguyên thần xuất khiếu, nắm lấy hồn phách của Lâm Thi Hoạ đi về nơi hư ảo, bay lên theo hai luồng ánh sáng, vào trong vòng xoáy dưới sự quan sát của Long Nhất và Yên lão đạo.