Đây là một thế giới tối tăm lạnh lẽo, đất đai khô cằn kéo dài tới vô tận, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.
Minh Giới đúng là chốn địa ngục, gió lạnh bạt tới, lệ quỷ thét gào, khắp nơi có thể thấy từng dòng huyết hà chảy dọc chảy xuôi, trong từng mảnh đất khô cằn còn thấy thấp thoáng một nửa phần đầu lâu đã bị năm tháng xói mòn.
Đây là Minh Giới sao?
Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó đưa mắt nhìn tứ phương, nguyên thần giống như ngọn lửa đung đưa, một người mạnh như hắn cũng không thể đứng vững trong từng cơn gió lạnh của Minh Giới, nơi này thực sự quá lạnh, lạnh tới mức khiến hắn run rẩy.
Minh Giới cũng giống như Chư Thiên Vạn Vực, có núi có sông, có cây có có cỏ nhưng tất cả đều chỉ là màu đen.
Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy một hai cô hồn hoang dã bay qua bay lại, sắc mặt đờ đẫn, đôi mắt rỗng tuếch, chốc chốc lại ngẩng đầu để lộ ra nét mặt giữ tợn, trông chẳng khác gì ác ma.
Diệp Thành hít vào một hơi rồi mới di chuyển về một hướng, trong tay hắn vẫn nắm lấy một phần hồn của Lâm Thi Hoạ để có thể phát hiện ra một phần hồn và ba phần phách của cô.
Diệp Thành trong trạng thái nguyên thần, hắn bay qua từng ngọn núi, vượt qua từng dòng huyết hà.
Minh Giới quá rộng lớn, cô hồn dã quỷ thực sự rất nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều sự tồn tại đáng sợ ví dụ như thể hắn có thể nhìn thấy một người không đầu đang chẻ củi, hay như trong một ngọn núi, hắn có thể trông thấy một đứa trẻ đang gào khóc, hoặc là cảnh tượng một chiếc quan tài đang trôi dạt trên dòng sông.
Mọi thứ đều dị thường đến mức khiến hắn phải cau mày, Minh Giới còn đáng sợ hơn cả hố đen không gian.
Lại là một dòng huyết hà tử tịch chảy từ tây sang đông.
Diệp Thành tiến lên trước, hắn băng qua dòng huyết hà.
Thế nhưng đúng lúc này, dòng huyết hà kia mới xao động dấy lên từng lượt sóng đỏ chót.
Tiếp đó là tiếng lệ quỷ thét gào, chỉ thấy bên trong dòng nước là từng hồn phách màu đỏ như máu đang nhe nanh giơ vuốt về phía Diệp Thành, mặt mày gớm ghiếc, ngoài ra còn có rất nhiều hồn phách đang vùng vẫy như thể muốn thoát ra khỏi dòng huyết hà này nhưng chưa lần nào thành công.
Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn vội vã băng qua.
Phía trước là một ngọn núi sừng sững cao tám nghìn trượng, cả ngọn núi là một màu đen kịt nhưng lại bị từng đoạn xích sắt vừa to vừa nặng quấn quanh, xích xắt màu đen lạnh băng, bên trên còn khắc đầy phù văn cổ khó hiểu.
Khi Diệp Thành bay qua, đoạn xích xắt kia vang lên âm thanh leng keng, cả ngọn núi rung chuyển.
Trong ngọn núi còn vọng lên tiếng gào thét như lôi kiếp vạn cổ, mang theo cơn phẫn nộ oán thán và thê lương.
Diệp Thành bị chấn động, thần hải ong ong, suýt chút nữa thì thất thủ, hắn nhìn ngọn núi khổng lồ kia với sắc mặt tái nhợt, bên trong còn có sự tồn tại đang sợ bị phong cấm, hắn không dám sử dụng Tiên Luân Nhãn để nhìn.
Tiếng thét gào vẫn tiếp diễn, sự tồn tại bị phong ấn bên trong ngọn núi như thể muốn thoát ra ngoài nhưng không thành công.
Diệp Thành run rẩy vội bay qua, hắn lại bay xuống bên dưới, nguyên thần vẫn còn chấn động vì tiếng gào thét kia.
Trong một khoảng thời gian dài sau đó Diệp Thành vẫn còn ở lại vùng đất tăm tối này.
Một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ như thể cách đây rất xa, cho tới giờ hắn vẫn chưa tìm thấy.
Thời gian còn lại không nhiều, Diệp Thành đương nhiên không dám chậm trễ, hắn lại lần nữa lên đường, mục tiêu rất rõ ràng.
Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới vô thức dừng chân.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thiên địa của Minh Giới rung chuyển, từng tiếng động mạnh vang lên theo tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của bước chân người đi đường, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.
Rầm! Rầm! Rầm!
Người khổng lồ sải bước từng bước đi tới, trong tay cầm một đoạn dây xích màu đen, một đầu đoạn xích xích một cỗ quan tài cổ bằng đồng xanh to như cả ngọn núi, trên cỗ quan tài còn khắc đầy phù văn, có cả luồng khí âm minh lưu chuyển.
Diệp Thành không dám cử động, cho tới khi người khổng lồ kia đi rất xa thì hắn mới rời đi như một đạo tiên quang.