Tiên Võ Đế Vương

Chương 1835:  Khốn khiếp! 



Trong địa cung của Thiên Đình. 

 Nguyên thần của Diệp Thành quy vị nhưng hắn lại phun ra cả miệng máu, Diệp Thành vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cả thánh thế nứt lìa, có máu tươi chảy ra thấm đẫm cơ thể khiến người ta nhìn mà sợ hãi. 

 Long Nhất và Yên Lão Đạo cũng không khá khẩm hơn là bao, bọn họ lần lượt phun ra máu, khí tức yếu ớt vô cùng, như thể gặp phải sự phản phệ của một luồng sức mạnh trong hư không. 

 Khốn khiếp! 

 Cả hai người mắng chửi Diệp Thành rồi thì vội khoanh chân ngồi xuống, toàn thân hoả diệm rực cháy. 

 Trạng thái của ba người vô cùng huyền diệu, thảm nhất vẫn là Diệp Thành, sắc mặt rõ vẻ đau đớn, mệt mỏi đến mức méo xếch, thất khiếu chảy máu, thần hải ong ong như có ma âm đang vây lấy hắn. 

 Đêm, vẫn là đêm khuya. 

 Bên trong địa cung chìm vào bầu không khí im ắng kéo dài. 

 Không biết qua bao lâu Long Nhất và Yên Lão Đạo mới lần lượt mở mắt nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt. 

 Còn Diệp Thành, lúc này vẫn chưa tỉnh lại. 

 Yên Lão Đạo tiến lên trước, ông ta chỉ muốn cho Diệp Thành một trận, “suýt chút nữa thì bị tiểu tử nhà ngươi hại chết rồi”. 

 “Còn chưa chết sao?”, Long Nhất bật cười sau đó lấy ra một cái gương từ trong người và khẽ giơ trước mặt Diệp Thành, tiếp đó là nhìn Yên Lão Đạo với ánh mắt hào hứng. 

 “Ấy?”, Yên Lão Đạo khẽ kêu lên rồi cũng ghé lên trước nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn gương: “Chuyện gì vậy? Sao lại không soi ra được hắn, cái gương này của ngươi có phải có vấn đề gì không?” 

 “Nói gì thế chứ, ta mới mua đấy”. 

 “Vậy thì lạ thật”, Yên Lão Đạo xuýt xoa, trong đôi mắt đầy ý tứ. 

 “Ông có bí quyết gì về phương diện này không?”, Long Nhất cất gương đi rồi nhìn sang Yên Lão Đạo. 

 “Không có”, Yên Lão Đạo vuốt râu, “gương không chiếu được ra người thì đó chính là sự tồn tại vô hình, theo như kinh nghiệm đọc hiểu nhiều năm nay của Lão Đạo ta thì tình trạng này của hắn có lẽ chỉ có một khả năng”. 

 “Khả năng gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Yên Lão Đạo. 

 “Ta có thể nhìn ra mà ngươi lại không nhìn ra sao?”, Yên Lão Đạo chớp mắt nhìn Long Nhất. 

 “E rằng cái chúng ta nhìn thấy là giả tượng thôi”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, “hắn là người đã dùng tới rất nhiều cấm kị, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra chắc chắn không phải là đáp án chính xác. 

 ....... 

 Trời gần sáng, Diệp Thành mới mở đôi mắt mỏi mệt ra, nhưng trong đôi mắt lại vẩn đục, đầu óc toàn một mớ hỗn độn. 

 Yên Lão Đạo và Long Nhất đã tìm thấy một nơi thoải mái để nghỉ ngơi, bọn họ tối sầm mặt nhìn Diệp Thành, “đừng nói với chúng ta ngươi đã quyê chuyện ở Minh Giới rồi đấy, nếu không thì chúng ta không tin đâu”. 

 “Ta không hiểu hai người đang nói gì”, Diệp Thành day trán, hắn không hề có chút kí ức gì về Minh Giới cả. 

 “Hay lắm, quên thật rồi”, Long Nhất chép miệng. 

 “Ta thấy không phải quên đâu, mà là hắn đã bị xoá đi hết kí ức rồi”, Yên Lão Đạo vuốt râu, “điều khiến ta bất ngờ đó là sự tồn tại vô thượng ở Minh Giới lại thả hắn về”. 

 “Việc này mà đem đồn ra ngoài thì có thể đồn thổi đến hết đời”, Long Nhất tấm tắc. 

 “Cứu người trước đã”, Yên Lão Đạo giơ tay tạo ra lực hút rồi lấy một đạo hoàng phù trong lòng Diệp Thành ra, bên trong còn phong ấn một phần hồn ba phần phách của Lâm Thi Hoạ, cũng may không gặp vấn đề gì. 

 Một phần hồn và ba phần phách được thả ra lập tức bay vào trán Lâm Thi Hoạ. 

 Lâm Thi Hoạ đang ngủ sau thì cơ thể chợt run rẩy, phần trán có thần hoa hiển hiện, cô chưa tỉnh lại luôn, hồn và phách quay về với cơ thể cần chút thời gian để dung hợp, dù sao cũng đã chia cách quá lâu rồi. 

 Phía này, Diệp Thành vẫn đang day trán, hắn chắc chắn trước đó mình đã đi qua nơi nào đó nhưng lại không hề có chút kí ức nào, không phải hắn không có kí ức mà bây trờ trong đầu hắn là một mớ hỗn độn, thần trí hỗn loạn”. 

 “Ngươi lại làm được chuyện tốt đẹp rồi”, Long Nhất ngồi xuống giơ ngón tay tỏ ra tán thưởng Diệp Thành. 

 “Có phải ta từng tới Minh Giới không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất. 

 “Không những từng tới đó mà còn đụng phải sự tồn tại vô thượng ở Minh Giới, có lẽ phần kí ức đó của ngươi đã bị xoá rồi, tuy nhiên ngươi cũng nên chúc mừng vì phần kí ức đó được xoá đi chứ không phải bị gạch tên khỏi cuộc đời này, ngươi còn có thể sống sót quay về quả thực đó là sự may mắn vô cùng rồi, nên vui lên hiểu chưa?” 

 “Còn có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành day trán, hắn nhớ lại sự việc trước khi hắn vào Minh Giới, Long Nhất và Yên Lão Đạo cảnh cáo hắn những gì nhưng lại quên đi pháp tắc vì sao lại đụng vào Minh Giới và sự tồn tại vô thượng. 


 Phía này Lâm Thi Hoạ đã tỉnh lại, cô mở mắt, đôi mắt mơ mằng. 

 Lâm Thi Hoạ hiện giờ có thể coi là đã hồi phục về trạng thái bình thường, thần trí không còn sợ hãi như trước nữa, cơ thể cũng thôi run rẩy, cô đảo mắt nhìn tứ phương, cuối cùng nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi là ai, đây là đâu?” 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy sau đó gảy ra tiên quang. 

 Tiên quang bay vào, cơ thể Lâm Thi Hoạ run lên, khuôn mặt đau khổ.