Kẻ tạo nên uy hiếp cho kết giới của Thiên Đình vẫn là chín Thánh Nhân duy trì tuyệt sát trận trong hư thiên.
Về điểm này thì Diệp Thành có thể nhìn ra được nên nhiệm vụ duy trì hư thiên tuyệt sát trận của hắn là để kiềm hãm chín Thánh Nhân của đối phương, nói chính xác thì kiềm hãm sát trận hư thiên.
Thưởng cho ngươi!
Diệp Thành hắng giọng, hắn ngự động sát trận trong hư thiên, quét ra chín đạo thần mang.
Thánh Nhân tóc đỏ của Sâm La Điện tái mặt, mặt mày tối sầm cả lại.
Vì sao vẫn là ta? Thánh Nhân tóc đỏ phẫn nộ, chín Thánh Nhân vì sao lại chỉ nhằm vào hắn, lần đầu tiên người bị oanh tạc là ta, lần này lại tìm đến ta, mẹ kiếp, ngươi cũng trung thành quá đấy.
Dù là phẫn nộ nhưng Thánh Nhân tóc đỏ kia lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, đó là tấm bia bằng đồng xanh.
Bang!
Chín đạo thần mang va chạm vào tấm bia vang lên âm thanh chát chúa.
Cũng như lần đầu tiên, Thánh Nhân tóc đỏ bị đánh bay đi.
Kẻ tiếp theo!
Diệp Thành lại lần nữa quay đầu, quét ra đạo thần mang thứ hai, một Thánh Nhân áo tím của Sâm La Điện lập tức bị đánh bay đi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếp đó, âm thanh này liên tiếp vang lên!
Diệp Thành điên cuồng, hắn chất cả ngăm mươi triệu nguyên thạch, liều mạng tung đại chiêu điểm danh từng tên Thánh Nhân một, từng tên bị đánh bay rồi lại liên tục xông lên và lại bị đánh bay tiếp, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị Diệp Thành đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.
Khốn kiếp!
Chín Thánh Nhân phẫn nộ, mặt mày hung ác.
Chỉ còn một chút nữa thôi nhưng đòn công kích của bọn chúng không thể đánh tiếp vào được nữa, đòn công kích bên trong lại cứ thế tung ra không hề kiêng dè, không dễ gì mới lôi được hư thiên tuyệt sát trận tới nhưng lại bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên, trận thế tàn ác này, cách đánh hung tợn này khiến người ta muốn ói ra máu.
Phụt! Phụt!
Hiện trường không phải vì sự phẫn nộ của bọn họ mà dừng lại, từng người làm bia đỡ phía trước ngã rạp.
Mới chỉ một khắc mà đã có cả hàng chục nghìn tu sĩ bị tiêu diệt, nếu cứ thế này thì không đợi kết giới của Thiên Đình bị công phá, bọn họ đã chết thảm rồi.
Rút!
Cuối cùng, Thánh Nhân của Sâm La Điện cũng hạ lệnh.
Nghe được mệnh lệnh, tu sĩ của Sâm La Điện đang xông lên trước như được đại xá, kẻ nào kẻ nấy bỏ chạy nhanh hơn thỏ, chỉ sợ chạy chậm là bị sát trận của Thiên Đình oanh tạc, gần triệu tu sĩ tập trung, cảnh tượng vô cùng thảm hại, gần ba mươi nghìn người bị đánh không còn đội hình.
Có điều, lần này tu sĩ của Sâm La Điện chưa rời khỏi Đại Sở Tinh luôn mà dừng lại ở cách đó một trăm nghìn trượng.
Lúc này, phía Diệp Thành cũn dừng lại.
Ở cách đó một trăm nghìn trượng, đó chính là phạm vi lớn nhất mà tuyệt sát trận của Thiên Đình có thể công phá.
Tu sĩ của Sâm La Điện đứng ở vị trí cũ, mặc dù cách đó một trăm nghìn trượng nhưng lại bao vây khắp tiên sơn của Thiên Đình.
Vài Thánh Nhân thảm hại lần lượt nhìn sang một người mặc áo bào đen của Sâm La Điện: “Không thể đánh như vậy được”.
“Còn cần ngươi phải dạy ta sao?”, Thánh Nhân mặc hắc bào nghiến răng, đôi mắt vương lên tơ máu, mặt mày tôi độc: “Bao vây nơi này cho ta, ta không tin cả đời chúng không ra khỏi tông”.
“Một khi có người ra ngoài lập tức giết”.
“Đúng, nhốt cho chúng đến chết thì thôi”, tám Thánh Nhân khác cũng tỏ ra tức tối, bọn họ ném ánh nhìn oán hận về phía Thiên Đình, lúc này bọn họ thông minh hơn rồi nên không dám tấn công tiếp nữa.
Phía này, Diệp Thành lần lượt lấy ra từng vò rượu, uống cạn.
Phía Long Nhất cũng bay lên đỉnh núi mà Diệp Thành đứng, vẻ mặt phân vân.
“Cứ thế sát phạt ra ngoài sao?”, Thái Ất Chân Nhân nhướng mày, “bọn chúng còn đợi ngươi ra ngoài đấy”.
“Chúng ta có vực đài tinh không”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Long Nhất.
“Suýt thì quên”.
“Nào, liệt kê toàn bộ các thế lực phụ thuộc bên ngoài kia cho ta, lão tử đây phải ra càn quét một phen”.