“Lại có cả chuyện này nữa sao?”, Thánh Nhân của Sâm La Điện nheo mắt.
“Không phải ông định lấy lý do để tránh trước chứ?”, một Thánh Nhân khác của Sâm La Điện nói với giọng giễu cợt.
“Nếu không tin thì có thể đi cùng lão phu”, lão tổ Xích Diệm hắng giọng lạnh lùng, ông ta lập tức bay vào hư thiên, sau đó còn có chín Chuẩn Thánh đi cùng, đó đều là người của Xích Huyết Tông.
“Đi theo ta”, Thánh Nhân của Sâm La Điện không đi nhưng đã tỏ thái độ bảo một Chuẩn Thánh của Sâm La Điện đi, mục đích là để theo dõi Xích Huyết lão tổ, nếu đúng như ông ta nói thì không sao nhưng nếu như ông ta dám giở trò với Sâm La Điện thì Sâm La Điện tuyệt đối không nương tay.
Nhìn Xích Huyết lão tổ rời đi, tám lão tổ của các thế lực phụ thuộc khác ghé lại với nhau, “hay là lão phu về tông môn xem xem, ta sợ rằng cũng có người tới đánh lén”.
“Tám vị, các vị đang coi thườn uy nghiêm của Sâm La sao?”, một kẻ mặc hắc bào của Sâm La Điện hắng giọng.
“Không dám, không dám”.
“Không dám thì ngoan ngoãn cho bản tôn”, tên Thánh Nhân mặc hắc bào của Sâm La Điện phất áo.
Lão tổ của tám thế lực phụ thuộc kia đảo mắt nhìn quanh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám tiến lên trước.
Cả hai lần trước và sau Sâm La Điện đều bị thiệt, cơn tức giận còn chưa nguôi, không ai dám tiến lên trước.
Nếu trách chỉ trách Sâm La Điện quá mạnh, mạnh tới mức vượt qua dự liệu của bọn họ và không hề đơn giản như những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài, là lão tổ một tong, bọn họ biết sự khủng khiếp của Sâm La Điện thế nào.
Haiz!
Nghĩ rồi mấy lão tổ chỉ biết thở dài, tim đập thình thịch, luôn cảm thấy có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra.
Khi mấy người còn đang thở dài thì Xích Huyết Tông vẫn còn rất náo nhiệt, Diệp Thành lại tiếp tục làm sụp đổ cả hai đỉnh núi, càn quét bảo vật trên đó và bay về tiên trì của Xích Huyết Tông.
Nhìn từ xa, Xích Huyết Tông không hề còn một đỉnh núi nguyên vẹn nào, cũng không còn cung điện hoàn chỉnh nữa.
Lại nhìn sang kẻ mạnh của Xích Huyết Tông, người nào người nấy thân hình thảm hại, bọn họ lao tới bên này, hồi lâu không những không có ai dám tiến lên trước mà còn bị Diệp Thành đánh đuổi bay khắp trời.
Giao tiền ra thì giữ được mạng!
Âm thanh này vang vọng khắp đại địa của Xích Huyết Tông.
Bảo bối của Xích Huyết Tông bị Diệp Thành cuỗm cả ba vòng trong ngoài, khi chẳng còn gì để cướp thì hắn mới nhìn sang lão tổ của Xích Huyết Tông, đặc biệt là một người có thân phận tôn quý như thần tử Xích Huyết thì tiền và bảo bối bên trong túi đựng đồ sao có thể ít được.
Lúc này, cảnh tượng của Xích Huyết Tông cũng đủ thú vị rồi.
Người của Xích Huyết Tông không hề ít nhưng lại bị một mình Diệp Thành truy đuổi tới mức mất mạng.
Cướp bóc hiên ngang trong phạm vi địa bàn của người khác như vậy quả thực là hung hãn, không ngờ hắn còn không hề kiêng dè gì mà đòi cướp bóc tiền của người ta, một tên vô thiên vô pháp như vậy e rằng cả Chư Thiên Vạn Vực này không có người thứ hai.
Không biết qua bao lâu mới thấy Diệp Thành lôi thần tử Xích Huyết ra, để lại một đống đổ nát.
Diệp Thành đi chưa lâu thì lão tổ Xích Huyết đã dẫn theo cả đám người sát phạt quay về.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy đống đổ nát của tông môn, bọn họ chỉ biết thẫn thờ, đây chẳng phải là Xích Huyết Tông sao?
Là kẻ nào?
Trong màn đêm, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hư thiên, sát khí ngút trời khiến huyết sương rợp trời kết thành băng, lão tổ Xích Huyết như một tên ác ma điên cuồng.
Ta thật nhanh trí!
Trong tinh không, Diệp Thành như một đạo thần mang bay đi và không quên ôm theo túi đựng đồ đầy ắp, đó đều là chiến lợi phẩm mà hắn càn quét được, đó chính là một món tiền tài lớn.
Nơi tiếp theo!
Diệp Thành lấy ra tinh không đồ, ngắm chuẩn vào một cổ tinh.
Có điều nghĩ lại thì Diệp Thành vẫn cảm thấy quay về trước vẫn ổn hơn, chí ít thì có thể đem những nguyên thạch cướp được giao cho bọn họ, cũng không đến mức nửa đường không có nguyên thạch để ngự động pháp trận.
Nghĩ tới đây, Diệp Thành liền thay đổi phương hướng, hắn bay về một phương.
Lại là cổ tinh tử tịch, Diệp Thành đáp xuống, hắn mở ra tinh không vực đài ẩn giấu nơi này.
Sau một khắc Diệp Thành mới quay về Thiên Đình.
Ấy!
Thấy Diệp Thành quay về, Long Nhất và nhóm Tư Đồ Nam mới khẽ hắng giọng, mới đó là đã về rồi.
Diệp Thành bay vào trong một ngọn núi, lấy ra vò rượu, liếc nhìn ra bên ngoài rồi mới mỉm cười: “Xem ra sau khi ta đi đám tép riu kia không công kích vào trong này”.
“Chỉ đợi vây chết chúng ta”, Long Nhất bật cười.
“Đừng giấu nữa, lấy ra đi”, Tư Đồ Nam tiến lên trước, lôi túi đựng đồ trong người Diệp Thành ra, tất cả mọi người liền tiến lên trước quan sát.
“Woa...”, đợi Tư Đồ Nam mở túi đựng đồ ra thì tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Linh thảo và cây cỏ của Xích Huyết Tông quanh năm hấp thu tinh hoa của thiên địa, vốn dĩ đã mang theo nhiều tinh khí, trồng ở Thiên Đình khiến linh lực trong thiên địa của tiên sơn càng dày đặc.
Diệp Thành đã uống hết một vò rượu, sau khi đếm bao nhiêu bảo bối cướp được hắn mới bay về vực đài tinh không.
Lần này hắn mang theo ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân, vì lần này cần cướp hết của tám thế lực phụ thuộc Sâm La Điện rồi mới quay về nên đem theo trợ thủ sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, ai nấy mặt mày đầy ý tứ, tiếp sau đây tinh vực này sẽ rất náo nhiệt cho coi.