Không biết đến khi nào tiếng rên khe khẽ trên đỉnh núi mới biến mất.
Diệp Thành đã bị thiên khiển hành hạ không còn hình người, yếu ớt quỳ ở đó, đầu tóc rối bù, máu làm mờ hai mắt, đến ý thức của hắn lúc này cũng trở nên hỗn loạn không rõ.
Long Nhất bước tới, đặt tay lên lưng Diệp Thành, truyền bản nguyên Thái Hư Long Hồn cho hắn.
Diệp Thành không nói gì mà run rẩy lấy một chiếc gương ra, đặt trước mặt mình, điều kỳ lạ là chiếc gương còn nguyên vẹn vẫn không soi ra khuôn mặt hắn.
Ha ha ha ha…
Diệp Thành lại cười như phát điên, trong tiếng cười mang theo nỗi buồn vô hạn.
“Đừng nhìn nữa!”
Long Nhất nhíu mày, đưa tay cầm lấy chiếc gương trong tay Diệp Thành, nghiền nát nó thành tro bay.
Dù vậy, Diệp Thành vẫn cười, thậm chí làn gió thổi qua cũng mang theo sự bi thương, hất tung mái tóc đen, đánh vào khuôn mặt đầy thăng trầm và mệt mỏi của hắn một cách không thương tình.
Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng cười, lặng lẽ quỳ trên đất giống như một bức tượng tạc bằng đá.
Haiz!
Long Nhất lại khẽ thở dài trong lòng, cho dù không biết bí mật của Diệp Thành nhưng hắn ta vẫn có thể đoán ra đôi chút.
“Chăm sóc họ cho tốt!”
Cuối cùng Diệp Thành cũng đứng dậy, đi lên hư thiên, bước chân loạng choạng, để lại bóng lưng cô đơn tiêu điều trong đêm đen.
Long Nhất vẫn bước tới muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, biết Diệp Thành lại phải kéo lê thân thể mệt mỏi đầy thương tích lên đường đi tìm người chuyển kiếp, chuyến đi này có lẽ sẽ lại là rất nhiều năm.
“Lão đạo ta cũng nên đi rồi!”
Sau Diệp Thành, Yên lão đạo cũng đặt chân lên hư thiên.
Cảnh tượng ở đây ông ta đã nhìn thấy hết, cho dù tiếp nhận đạo tổ nhưng cũng không thể làm được gì.
Một đêm yên lặng, nháy mắt đã tới bình minh.
Đại Sở Tinh lại đón chào một ngày mới nhưng mọi người đều nhìn lên hư thiên, dường như họ đều biết khi mình đang ngủ say, một người quan trọng đã rời đi, thậm chí còn không cho họ cơ hội tiễn hắn.
Trong tinh không bao la rộng lớn, Diệp Thành đi thẳng về phía Đông, tìm kiếp khắp một lượt tinh vực này.
Đối với hắn, đây lại là một hành trình dài.
Chín ngày sau, hắn ra khỏi vùng tinh vực này, đặt chân đến một tinh vực mới: Bắc Đẩu Tinh Vực.
Bắc Đẩu Tinh Vực khổng lồ không gì sánh được, còn lớn hơn mấy tinh vực lúc trước hắn đã đặt chân đến cộng lại.
Tinh vực này từ xưa đã mang tính huyền thoại.
Tương truyền Chư Thiên Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo từng tới Bắc Đẩu Tinh Vực, từng ngộ đạo ở tinh vực này, để lại một tia kiếm ý, chính kiếm ý ấy đã tạo ra Đại La Kiếm Tông.
Diệp Thành cầm bản đồ sao trong tay, cẩn thận xác định phương hướng.
Hiện nay hắn đã hoàn toàn bình phục thương thế do thiên khiển gây ra, mặc quần áo màu đen, mái tóc màu trắng.
Đại La Kiếm Tông!
Diệp Thành tìm được chính xác phương hướng của Đại La Kiếm Tông, cất bản đồ sao rồi đi thẳng về hướng đó.
Ba canh giờ sau, hắn mới nhìn thấy một ngôi sao không có sự sống.
Khu vực biên hoang, ngay cả Bắc Đẩu Tinh Vực cũng vô cùng hoang vắng, rất cằn cỗi, không có lấy một bóng người, trong ngôi sao không có sự sống kia đương nhiên không có sinh linh nào chứ đừng nói là người chuyển kiếp của Đại Sở.
Hắn lại lên đường, bay liên tục ba ngày trong tinh không.
Phía trước là một cổ tinh có sự sống, kích thước không lớn, chỉ bằng một nửa Chu Tước Tinh.
Diệp Thành đi vào nhưng chưa tới ba giây đã lại đi ra, bởi vì trong đó không có người chuyển kiếp Đại Sở.
Ra khỏi cổ tinh, hắn lại lên đường.
Trên đường đi, hễ gặp cổ tinh là hắn lại đi vào xem, nhưng đáng tiếc là tuy cổ tinh lớn nhưng lại không có nhiều sinh linh, không thấy người chuyển kiếp nào khiến hắn vô cùng bất lực.
Một tháng sau đó hắn cũng không thu được gì.
Bắc Đẩu Tinh Vực quả thực rất lớn, hắn đi không kể ngày đêm nhưng cũng mất một tháng mới thực sự đến được khu vực phồn hoa của tinh vực, thực sự bước vào phạm vi thế lực của Đại La Kiếm Tông.
Trong khoảng thời gian này, không phải lúc nào cũng yên bình, hắn cũng gặp chiến loạn và truy sát, không chỉ một lần bị thương.
Bắc Đẩu Tinh Vực ngoạ hổ tàng long, Thánh Nhân cường đại không ít, cũng không thiếu tồn tại bí ẩn, chẳng hạn như trong một ngôi sao không có sự sống, không ngờ lại có một con yêu thú thượng cổ, sức chiến đấu mạnh như hắn mà cũng suýt chết, cửu tử nhất sinh mới thoát được ra ngoài, thương tích đầy mình.
Một hướng của tinh không tấp nập người qua lại, khu vực phồn hoa cực kỳ náo nhiệt.
Tinh không rộng lớn liên tục xuất hiện thần hồng, có lẽ bị Đại La Kiếm Tông ảnh hưởng nên đa phần đều là kiếm tu ngự kiếm di chuyển.
Sau khi đáp xuống, Diệp Thành liếc nhìn xung quanh.
Sự rộng lớn cùng với khí thế khoáng đạt của Hạo Dương Tinh khiến hắn kinh ngạc. Những dãy tiên sơn liên tiếp thẳng tắp, linh lực dày đặc, mây mù bao phủ, ánh sáng rạng rỡ khiến cho cả cổ tinh như chốn bồng lai tiên cảnh.
Diệp Thành dời mắt, bắt đầu nhẩm tính.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng lần nữa là cổ tinh rộng lớn thế này lại chẳng có một người chuyển kiếp nào.