Tiên Võ Đế Vương

Chương 1847: Đừng hành động lỗ mãng



“Ngươi có tấm lòng này là được rồi.” Đông Dương Chân Nhân thở dài, vạch đen trên trán cũng chậm rãi mất đi theo câu nói này của Diệp Thành: “Sự cường đại của Đại La Kiếm Tông không phải điều mà hai ta có thể chống lại, ngươi đi đi! Chuyện của Thanh Nguyệt sư muội, lão phu sẽ tự giải quyết”. 

 “Cách giải quyết của tiền bối là trốn ở đây chuẩn bị nằm vùng tập kích thần tử Đại La?”, Diệp Thành nhàn nhạt hỏi. 

 “Nếu ngươi đã nhìn ra thì lão phu cũng không giấu giếm”. 

 “Làm vậy chẳng khác nào tự sát”, Diệp Thành ung dung nói: “Hiện nay thế lực tứ phương đều tới thăm thần tử Đại La, tiền bối hấp tấp tập kích như vậy cần gì phía thần tử Đại La ra tay, đám người nịnh hót kia sẽ tranh nhau lấy lòng, tuy tiền bối mạnh nhưng cũng khó đánh lại đám đông ấy”. 

 “Đương nhiên lão phu biết điều này”, Đông Dương Chân Nhân hít sâu một hơi: “Nhưng dù sao cũng phải thử”. 

 “Chuyện này để vãn bối giải quyết đi!” 

 “Ngươi?” 

 “So với mai phục tập kích thì quang minh chính đại khiêu chiến có hiệu quả hơn”, Diệp Thành ngấp một ngụm trà. 

 “Làm càn”, Đông Dương Chân Nhân trầm giọng mắng: “Thần tử Đại La không phải người mà thần tử Thần Triều và thần tử Quỷ Hoàng có thể so sánh được, tu vi của hắn là cảnh giới Hoàng đỉnh phong, đã giết vô số Chuẩn Thánh, sức chiến đấu ngang với Thánh Nhân, hành động này của ngươi mới là tự sát!” 

 “Ai mạnh ai yếu cũng phải đánh thử mới biết được”. 

 “Đừng hành động lỗ mãng”. 

 “Trong lòng vãn bối có chừng mực”, Diệp Thành mỉm cười đứng dậy, kéo Đông Dương Chân Nhân đứng dậy cùng, đi vào trong thành: “Cảnh tượng náo nhiệt thế này mà có rượu thơm cơm ngon thì tốt biết mấy”. 

 Hạo Dương Cổ Thành có thể miêu tả là cực kỳ phồn vinh, đám đông náo nhiệt đều là tu sĩ có tu vi phi phàm, nhìn ra xa thấy rất nhiều lầu các lơ lửng, hàng rào chạm khắc ngọc bích, trong không khí là linh lực tinh tuý dồi dào, mây mù lượn quanh, mông lung huyền ảo như chốn thần tiên. 

 Trong cổ thành, tại một toà phủ đệ lớn nhất, người qua người lại tấp nập chỉ vì thần tử Đại La ở trong phủ đệ ấy. 

 Tu sĩ bốn phương tới hết đợt này đến đợt khác, đa phần đều là những người nổi tiếng và có lai lịch, phía sau ai cũng có một hậu bối trẻ tuổi với tu vi không thấp, ai nấy đều hào hoa phong nhã. 

 Diệp Thành và Đông Dương Chân Nhân tới nơi, dừng lại trước phủ đệ. 

 Đông Dương Chân Nhân vẫn luôn miễn cưỡng, nhưng vẫn bị Diệp Thành kéo tới đây. 

 Về phần Diệp Thành, nhìn cổng phủ đệ đông đúc, hắn không khỏi tặc lưỡi cảm thán. 

 Chỉ trách người tới quá đông, tu vi thấp nhất đã là cảnh giới Hoàng đỉnh phong, cấp bậc Chuẩn Thánh nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu Thánh Nhân, nhưng dù là ai, đến đây đều an phận. 

 “Vào thôi!” 

 Diệp Thành kéo Đông Dương Chân Nhân hoà vào dòng người đi vào phủ đệ. 

 Thủ vệ của phủ đệ thấy tu vi của Đông Dương Chân Nhân đương nhiên sẽ không ngăn cản, vì nhóm của Diệp Thành và Đông Dương cũng giống như những người khác, một tiền bối một hậu bối, mục đích tới đây cũng như nhau. 

 Sau khi vào phủ đệ, Diệp Thành lại tấm tắc cảm thán. 

 Trong phủ đệ tự hình thành một thế giới riêng rất lớn, tiên sơn quẩn quanh, sinh khí dồi dào, nơi sâu được linh thụ che khuất có rất nhiều đình đài lầu các, có thể thấy từng hàng tiên nữ đang bưng mâm hoa quả, ai nấy đều xinh đẹp như tiên, tu vi cũng không quá thấp, những tu sĩ tới đây đều nhìn hoa cả mắt. 

 “Linh quả này ngon, cho ta một đĩa!” 

 “Linh quả kia còn phát sáng kìa, cũng mang tới cho ta một đĩa đi!” 

 “Bưng vậy mệt lắm, đưa hết cho ta đi!” 

 Diệp Thành rất tự nhiên cầm lấy đĩa hoa quả trên tay các tiên nữ, đi qua cô nào hắn lại cầm luôn đĩa trên tay cô đó. 

 Tên này tự nhiên đến mức các tiên nữ phải ngỡ ngàng, tu sĩ xung quanh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều rất kỳ quặc, không ít lão tiền bối còn vô thức vuốt râu, nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý: Chắc là một kẻ quê mùa đây. 

 Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, mặt dày ăn linh quả. 

 Đông Dương Chân Nhân ở bên cạnh thì lại rất xấu hổ, vì Diệp Thành mà ông ta cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, vừa nhìn là biết Diệp Thành do ông ta đưa tới, nhìn thoáng qua là biết Diệp Thành là hậu bối của ông ta. 

 “Đi thôi!” 

 Đông Dương Chân Nhân bước nhanh đến kéo Diệp Thành đi. 

 Hai người vẫn hoà theo dòng người, đi đến một dãy tiên sơn của phủ đệ. 

 Phủ đệ này hơn thần đệ của Thiên Phủ Thần Triều rất nhiều, không chỉ Diệp Thành cảm thán mà trong lòng Đông Dương Chân Nhân cũng thầm tặc lưỡi, một nơi là truyền thừa của Kiếm Thần, mọt nơi là truyền thừa của Đông Hoàng, khoảng cách sao mà lớn đến thế! 

 Trên đỉnh tiên sơn là một biệt uyển với tiên hoa lộng lẫy, tu sĩ tới thăm đều tập trung tại đây. 

 Lượng người không ít, tất cả đều đã vào chỗ ngồi, cũng có không ít người quen biết nhau lúc này đang tụ tập tán gẫu. 

 Diệp Thành và Đông Dương Chân Nhân tìm một chiếc bàn ngọc ở trong góc, khá yên tĩnh. 

 Đông Dương Chân Nhân ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh, khuôn mặt vẫn mang vẻ lo lắng như đang tìm kiếm Thanh Nguyệt. 

 Diệp Thành vừa ăn linh quả vừa nhìn xung quanh, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa mấy hậu bối trẻ tuổi, với nhãn lực của hắn đương nhiên nhìn ra trong đó có rất nhiều huyết mạch phi thường. 

 “Thần tử Đại La là tên nào vậy tiền bối?”, nhìn quanh một lượt, Diệp Thành mới quay sang nhìn Đông Dương. 

 “Vẫn chưa đến”. 

 “Cũng kênh kiệu thật”, Diệp Thành cười gằn, những người tới đây hầu hết đều là lão tổ của các môn phái, danh tiếng và thân phận cao quý, thế nhưng vẫn phải chờ một tiểu bổi cảnh giới Hoàng. 

chapter content