Tiên Võ Đế Vương

Chương 1853: Ngươi còn có thể chạy đi đâu? 



Người thanh niên và nữ tử kia như đang bị truy sát, cả chặng đường hớt ha hớt hải bay lên bay xuống rồi đáp ở cổ tinh này. 

 Người chuyển kiếp! 

 Đôi mắt Diệp Thành sáng lên, hắn chăm chú quan sát người thanh niên áo trắng. 

 Người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh trông có vẻ rất thảm hại, sau khi đáp xuống, bọn họ suýt thì ngã ra. 

 Cả hai người trọng thương, đặc biệt là người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh toàn thân đẫm máu, mỗi một vết thương đều loé lên u quang đen xì, hoá giải tinh khí của bọn họ khiến vết thương không những chưa thể lành mà ngược lại còn có xu hướng rách rộng hơn, người ra tay chắc chẳn phải rất tàn độc, không cho bọn họ con đường sống. 

 Diệp Thành cau mày, hắn bay tới đây, trong lúc đó còn không quên liếc nhìn vào hư thiên. 

 Trên hư thiên, có ba bóng người bay tới, nhìn bộ dạng thì đang truy sát hai người này. 

 Tu vi của ba người đều ở cấp bậc Chuẩn Thánh, bọn họ mặc đạo bào giống nhau, phần sau đạo bào còn khắc hoạ hình ảnh một thanh kiếm thần, ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, đó là dấu hiệu đặc thù của Đại La Kiếm Tông. 

 Ngươi còn có thể chạy đi đâu? 

 Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì ba vị Chuẩn Thánh kia đã hắng giọng giáng xuống từ cửu thiên, mang theo uy nghiêm lạnh băng không thể làm trái. 

 Đi! 

 Người thanh niên áo trắng đẩy nữ tử áo xanh ra còn hắn thì cố gắng ngưng tụ khí huyết, toàn thân rực cháy hoả diệm, thiêu đốt căn nguyên và tinh khí, sắc mặt điên cuồng nhìn hư thiên. 

 Không biết tự lượng sức! 

 Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông hắng giọng, trong đó một Chuẩn Thánh lật tay tung một chưởng nặng tựa núi non. 

 Kiếp sau gặp lại! 

 Người thanh niên quay đầu nhìn nữ tử kia, nước mắt chảy dài, nụ cười mang theo nỗi mỏi mệt và mang theo cả tình cảm ấm nòng của một nam nhi, chỉ trong phút chốc, hắn đã bay vào thiên tiêu, thần kiếm trong tay vung ra, trảm ra một dòng ngân hà đối đầu với chưởng ấn giáng từ trên trời xuống. 

 Không...! 

 Nữ tử áo xanh gào thét, đôi mắt nhoà nước, cô lảo đảo bước đi. 

 Thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng động dữ dội khắp thiên tiêu, mây khói cuộn trào nhấn chìm bóng hình cô. 

 Có điều, sau khi làn khói tản đi thì người thanh niên áo trắng lại đứng sừng sững giữa hư thiên. 

 Lại nhìn Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông ra tay với hắn lúc này đã bị đánh bay đi, lộn nhào mười mấy vòng trong thiên không rồi mới ngã xuống, rơi trúng một ngọn núi khiến nó sụp đổ. 

 Nữ tử kia thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

 Người thanh niên áo trắng đứng giữa hư thiên mà thẫn thờ theo, hắn chỉ biết vào giây phút đó có một bóng hình màu vàng kim chắn trước người hắn, còn sự việc sau đó thì chính là Chuẩn Thánh kia bay đi. 

 Rầm! Rầm! 

 Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng thì hư thiên lại rung chuyển, huyết quang bắn vọt nhuốm đỏ cả tinh thiên. 

 Đây...! 

 Cả hai người thẫn thờ nhìn tinh thiên, đó là một bóng hình với kim quang chiếu rọi, khí huyết dồi dào, hung hãn bá đạo, cho dù là ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông thì cũng không có cơ hội trở mình. 

 Đợi tới khi hai người định thần trở lại thì ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đã bay xuống khỏi hư thiên rồi. 

 Người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn ở đây thì sao có thể để người chuyển kiếp gặp nạn được. 

 Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, mặt mày kinh hãi, bọn họ không biết khả năng chiến đấu của cảnh giới Hoàng còn có thể mạnh như vậy, cả ba người hợp sức cũng không địch lại nổi mười chiêu, hắn ta có thể sánh ngang với Thánh Nhân sao? 

 “Đã không?”, Diệp Thành bay xuống nhìn ba Chuẩn Thánh với ánh mắt đầy hứng thú. 


 “Đa tạ đạo hữu tương trợ”, thấy ba Chuẩn Thánh ngất đi, người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh mới lần lượt tiến lên trước chắp tay hành lễ, nếu không phải nhờ có Diệp Thành thì hôm nay bọn họ nhất định không thoát được khỏi cái chết. 

 “Người một nhà cả, đừng khách khí”. 

 “Người...người một nhà?”, cả hai người tỏ ra khó hiểu. 

 “Đoàn Ngự sư huynh, quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán của người thanh niên.