Tiên Võ Đế Vương

Chương 1854: Hoan nghênh huynh quay trở lại! 



Tiên quang bay vào, cơ thể ngươi thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh run lên, hai tay bọn họ ôm đầu, miệng rên rỉ đau đớn. 

 Nữ tử áo xanh biến sắc vội tiến lên trước. 

 Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra bí thuật cấm cố nữ tử áo xanh kia sau đó còn bóp nát rất nhiều đan dược bay vào cơ thể nữ tử áo xanh để trị thương cho cô, gạt đi sát khí trong cơ thể cô. 

 Nữ tử áo xanh hoang mang, cô cau mày, không biết Diệp Thành là người tốt hay người xấu, hắn cứu bọn họ rồi lại trị thương cho cô nhưng lại gảy ra một đạo tiên quang khiến người thanh niên áo trắng kia đau đớn. 

 Không sao đâu, lát nữa là ổn! 

 Diệp Thành mỉm cười an ủi, hắn lại lần nữa bóp nát đan dược và đẩy tinh nguyên thánh thể để trị thương cho nữ tử kia. 

 Hự! 

 Người thanh niên áo trắng vẫn còn rên rỉ, hắn quỳ xuống đất tỏ ra rất đau đớn. 

 Sau khi một đạo tiên quang bay vào, một loạt kí ức xưa kia và những kỉ niệm cũ ùa về. 

 Không sai, hắn chính là Đoàn Ngự, một trong chín đại đệ tử chân truyền thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, truyền nhân của lục mạch thần thông. 

 Kiếp trước trong trận đại chiến với Thiên Ma, hắn đã dốc hết sức cùng với phía Tạ Vân, Hùng Nhị bỏ mạng trên sa trường, dùng huyết cốt của bọn họ mở đường máu cho Diệp Thành trong trận chiến cuối cùng đó. 

 Không biết từ bao giờ mới thấy ánh nhìn mơ màng cuối cùng trong mắt Đoàn Ngự tản dần đi, hắn ngẩng đầu thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt mang theo bao nỗi bể dâu đó giống hệt với trong kí ức của hắn. 

 Hoan nghênh huynh quay trở lại! 

 Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt với từng giọt lệ tuôn trào. 

 Huynh đệ tốt! 

 Đoàn Ngự đứng dậy ôm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã. 

 Cảnh tượng này khiến nữ tử áo xanh nhìn mà thẫn thờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết đây là cục diện gì, sao lại ôm nhau như ậy? Rõ ràng bọn họ quen biết nhau từ trước. 

 Cảnh tượng tiếp theo thật sự khiến người ta phải cảm động. 

 Nữ tử áo xanh được giải phong ấn nhưng lại nhìn Đoàn Ngự và Diệp Thành với khuôn mặt ngỡ ngàng. 

 Diệp Thành và Đoàn Ngự có biết bao lời tâm sự muốn nói với nhau. 

 Dưới ánh trăng, cả hai người cầm vò rượu nói về những chuyện xưa kia mà nữ tử áo xanh nghe không hiểu, lời nói hết sức cảm khái, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ vậy. 

 Cuối cùng, nữ tử áo xanh kia không kiềm được mà tiến lên trước hỏi thăm dò: “Hai người...” 

 Nghe vậy, Đoàn Ngự mỉm cười, hắn chỉ quan tâm tới Diệp Thành, gặp lại cố nhân vì quá cảm kích mà quên đi bên cạnh mình còn có một nữ nhân: “Diệp Sư đệ, cô ấy là thê tử của ta, gọi cô ấy Vân Mộng là được”. 

 “Vân như khói, Mộng như ảo, đại tẩu có tên hay quá”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Đại tẩu?”, Vân Mông ngỡ ngàng nhìn sang Đoàn Ngự. 

 “Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành”, Đoàn Ngự mỉm cười. 

 “Trước đây ta chưa từng nghe huynh nói tới cái tên này, còn có cả Đại Sở nữa, lại là nơi nào vậy?” 

 “Sau này ta sẽ nói với muội rõ hơn”. 

 “Hai người kết oán với Đại La Kiếm Tông sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu do dự nhìn hai người. 

 “Là thần tử Đại La”, nói tới Đại La Kiếm Tông, sắc mặt Đoàn Ngự trở nên lạnh băng. 

 “Đó là một tên điên”, Vân Mộng cũng lên tiếng, “Diệp sư đệ có lẽ đã nghe tới chuyện ở cổ thành Hạo Dương rồi, hắn giao đấu với một tu sĩ cảnh giới Hoàng và bị sỉ nhục, vì tìm không được tu sĩ cảnh giới Hoàng đó nên mới trút giận lên thế lực tứ phương, không biết có biết bao nhiêu thế lực gặp nạn, mạng người như cỏ rác”. 

 “Không ngờ còn có cả chuyện này”, Diệp Thành cau mày, trong lòng cảm thấy áy náy. 

 “Bắc Đẩu Tinh Vực có một nơi gọi là Táng Hải, thần tử Đại La nổi điên, không biết đã bắt đi bao nhiêu người, hắn tuyên bố nếu như tu sĩ cảnh giới Hoàng không lộ diện thì mỗi ngày giết một nhóm người, mục đích chính là ép cảnh giới Hoàng kia hiện thân, trong một ngày không biết có bao nhiêu nguòi bị giết rồi”. 

 “Đệ chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí khiến hắn phải chịu nhục ở cổ thành Hạo Dương”. 

 “Đệ?”, Đoàn Ngự và Vân Mộng đổ dồn ánh mắt về bên này, bọn họ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin và không biết cảnh giới Hoàng thần bí kia lại chính là Diệp Thành, thật sự khiến người ta phải bất ngờ”. 

 “Ta tới Táng Hải”, Diệp Thành đứng dậy. 

 “Diệp sư đệ đừng lỗ mãng”, Đoàn Ngự vội kéo Diệp Thành lại, “đó là tử cục đấy”. 

 “Đó là nhân mà đệ tạo ra, những người bị giết hại vô tội có lẽ còn có cả người của Đại Sở nữa”. 

 “Vậy thì ta và đệ cùng đi”, Đoàn Ngự lập tức lên tiếng. 

 “Cũng được”, Diệp Thành không hề phản đối, hắn bay vào hư thiên, hắn không hi vọng Đoàn Ngự và Vân Mộng giúp được mình nhiều, chí ít thì khi bọn họ ở bên, hắn sẽ bảo vệ bọn họ được chu toàn hơn. 

 Ra khỏi cổ tinh, cả ba người liền bay đi như ba đạo tiên quang, cứ thế bay thẳng về một hướng. 

 Đúng như Đoàn Ngự nói, Bắc Đẩu Tinh hiện giờ quả thật náo nhiệt và phi phàm, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông bay qua, có nhóm thì ba người, có nhóm thì năm người, vô cùng hống hách. 

chapter content