Hắn ta đứng trên tinh thiên tựa như vầng mặt trời, tiên quang sáng chói khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Keng! Keng!
Đột nhiên tiếng kiếm ngân vang lên khắp tinh không, thần tử Đại La siết chặt ấn kiếm Vô Thượng chỉ về Diệp Thành phía xa, vạn tia thần mang xuất hiện, trút xuống như cơn mưa ánh sáng.
Đó là một đại thuật sát sinh, kiếm mang khắp trời đều là chí dương chí cương, mang theo thần lực huỷ diệt thiên địa, tiếng kiếm ngân chói tai khiến những người xem chiến đinh tai nhức óc, tâm thần hoảng hốt.
“Đó là Vạn Kiếm Thần Thông phải không?”
“Lần đầu tiên được thấy, quả nhiên vô cùng bá đạo!”
“Chỉ là không biết thần tử Đại La lĩnh hội được mấy phần kiếm ý của Kiếm Thần!”
Mọi người đều ngước mắt lên, nhìn kiếm mang phóng thẳng từ trên trời xuống, vẻ mặt ai nấy đều ngỡ ngàng và kính nể.
Diệp Thành vẫn bình thản, hai ngón tay kẹp lại, ngón tay tạo kiếm ấn, một kiếm hoá thành vạn kiếm, dùng vạn kiếm làm thần binh, chỉ lên thương thiên.
“Hắn cũng biết Vạn Kiếm Thần Thông?”
Nhìn Vạn Kiếm Thần Thông từ trên trời phóng xuống và Vạn Kiếm Triều Tông đang nghịch thiên bay lên, mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Trong âm thanh kinh ngạc, kiếm quang của Diệp Thành và thần tử Đại La va chạm với nhau, toé ra tia lửa rực rỡ, âm thanh kim loại va chạm rất rõ ràng, một kiếm va vào một kiếm, vạn kiếm đấu với vạn kiếm, tạo thành bức tranh lộng lẫy trên Táng Hải, từng đoá hoa lửa như cơn mưa sao trên bầu trời.
“Giết!”
Thần tử Đại La hét lên, bay từ trên trời xuống.
Hắn ta như thần vương, quân lâm cửu thiên, vầng mặt trời rực rỡ lơ lửng trên đầu rực rỡ chói mắt, Đại La Thần Thông bá đạo vô song.
“Chiến!”
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, bay vụt lên trời.
Hắn như một bậc chiến thần, khí thế áp đảo bát hoang, đi trên tinh hà rộng lớn, kim quang toả sáng muôn phương, ý chí chiến đấu vô địch bao trùm cửu tiêu.
Bùm! Bùm!
Trận đại chiến kinh thế lập tức nổ ra.
Uỳnh! Ầm!
Khung cảnh trận chiến rất hào hùng, Táng Hải màu đỏ máu gợn lên từng làn sóng gió dữ dội.
Diệp Thành và thần tử Đại La đều ở trong hư thiên Táng Hải, phân vùng thiên địa đó thành hai thế giới, một bên là tinh không rộng lớn, một bên là mặt trời rực cháy, vô số thần thông bí thuật tạo nên một cuộc đối đầu kinh thiên động địa, mỗi lần va chạm trời đất đều tan tành khiến người người kinh hãi.
“Lùi lại!”
Người xem biến sắc, liên tục lùi về phía sau, ai cũng nhìn kết giới với vẻ mặt hoảng sợ.
Hai người đó quá mạnh, sức chiến đấu vượt qua đẳng cấp bản thân, tuy là cảnh giới Hoàng nhưng lại công kích như Thánh Nhân, đối đầu với cảnh giới Hoàng đỉnh phong khiến cho không ít lão bối tự cảm thấy xấu hổ.
“Cảnh giới Hoàng bí ẩn kia thắng rồi!”
Bên ngoài Táng Hải có một lão bối tu sĩ vuốt râu ung dung nói.
Không ai phản đối câu này.
Đánh giá tình hình chiến đấu hiện tại, Diệp Thành là cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất nhưng lại ngang tài ngang sức với thần tử Đại La cảnh giới Hoàng đỉnh phong, tuy thần tử Đại La chiếm ưu thế về tu vi nhưng vẫn không thể áp chế được Diệp Thành, từ một khía cạnh nào đó, hắn ta đã thất bại, đây là sự thật không thể chối cãi.
“Sao có thể mạnh như vậy chứ?”
Cao thủ của Đại La Kiếm Tông vây quanh Táng Hải ai nấy đều nhíu chặt lông mày.
Thực lực của Diệp Thành nằm ngoài dự đoán của bọn chúng, thần tử Đại La mà bọn chúng tự cho là vô địch cùng cấp, dưới áp chế tu vi tuyệt đối chỉ có thể sánh ngang với cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất.
“Không đúng, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể!”
Một Thánh Nhân khẽ nheo mắt, dường như đã cảm nhận được bản nguyên Thánh thể trong khí huyết của Diệp Thành.
Tuy Thánh Nhân đó nói nhỏ nhưng vẫn bị mọi người ở bốn phương nghe thấy.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”
Chẳng trách ngay cả thần tử Đại La cũng bị áp chế!
Xét về huyết mạch, Cửu Dương Chân Thể vẫn kém hơn Hoang Cổ Thánh Thể một bậc.
“Không thể cho tiểu tử này sống sót!”
Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.