Tiên Võ Đế Vương

Chương 1858: Thua rồi à?



Mọi người khắp nơi đều đã nhìn ra, làm sao bọn chúng có thể không nhìn ra, Diệp Thành có huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể nghịch thiên là điều vượt xa dự đoán của chúng, người như vậy một khi để hắn trở nên lớn mạnh thì không ai có thể ngăn cản, với Đại La Kiếm Tông mà nói, sẽ là một cơn ác mộng kinh hoàng. 

 “Ầm!” 

 Giữa những tiếng hô cảm thán, Táng Hải vang lên tiếng động lớn, một cơ thể đẫm máu rơi từ trên trời xuống. 

 Đó là thần tử Đại La, cơ thể bị đánh gần như nổ tung, lộ ra từng khúc xương trắng, dù có máu phượng hoàng trợ giúp khôi phục vẫn khó có thể ngăn thương thế khuếch tán, thần tàng Cửu Dương đã nứt toác. 

 Còn Diệp Thành thì đang đứng trên hư thiên, tuy cũng hơi thảm hại nhưng không có gì đáng ngại. 

 So với thần tử Đại La thì hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, từ đầu đến cuối vẻ mặt không thay đổi nhiều, đó là niềm tin bất khả chiến bại, người từng giết Đại Đế có tư cách coi trời bằng vung. 

 “Ta không tin!” 

 Thần tử Đại La vọt ra khỏi Táng Hải cuồn cuộn, vẻ mặt gớm ghiếc, trông còn đáng sợ hơn cả oán linh ác quỷ trong Táng Hải. 

 Hắn ta thay đổi hình dạng, đầu mày có khắc thần văn cổ, dường như đã mở một cấm thuật mạnh mẽ nào đó khiến sức chiến đấu tăng vọt, mỗi giọt máu Chí Dương đều như loé lên tinh nguyên của huyết mạch. 

 Chiến đấu đến giờ đã hơn ba trăm hiệp, hắn ta là một trong những nhân vật chính, đương nhiên cũng nhìn ra huyết mạch của Diệp Thành. 

 Hắn ta không cam lòng, không cam lòng bị áp chế, hắn ta là thần tử Đại La với huyết mạch Cửu Dương, ở tinh vực này chưa ai có thể đánh bại thần thoại bất bại cùng cấp của hắn ta, nhưng bây giờ thì sao? Sức chiến đấu của hắn ta hoàn toàn thất bại, đến huyết mạch cũng thất bại, một người luôn cao ngạo như hắn ta chưa bao giờ giận dữ, phẫn nộ như lúc này. 

 “Giết!” 

 Thần tử Đại La hét lên một tiếng rồi giơ một tay lên trời, cầm lấy mặt trời chói lọi ném về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành bay từ trên trời xuống, một chưởng bình thường nhưng lại chứa đựng rất nhiều thần thông, mỗi làn khí tức tản ra từ giữa bàn tay và ngón tay đều nặng như núi, mặt trời của thần tử Đại La lập tức bị một chưởng của hắn nghiền nát. 

 Trận đại chiến lại tiếp tục, khung cảnh còn hùng vĩ hơn nữa. 

 Thần tử Đại La sử dụng cấm thuật khiến sức chiến đấu tăng vọt, điên cuồng đến mức hơi biến thái. 

 Diệp Thành bình tĩnh đáp trả, bí thuật phóng ra liên tục không ngớt, hỗn độn đạo pháp được hắn diễn hoá huyền ảo, tưởng chừng bình thường nhưng uy lực lại vô song, cộng thêm Thánh thể bá đạo và khả năng hồi phục đáng sợ khiến hắn có đủ tư cách chiến đấu chính diện với thần tử Đại La mà không thất bại, đây là ưu thế của hắn. 

 Trận chiến giữa hai người kéo dài rất lâu. 

 Khi chiến đấu được ba trăm hiệp, thần tử Đại La lại quỳ xuống, còn chưa bay tới thương khung đã phụt máu, rơi xuống Táng Hải. 

 “Thua rồi à?” 

 Mọi người đều mở thần nhãn, tập trung nhìn Táng Hải. 

 Chỉ thấy huyết triều cuồn cuộn trong Táng Hải, tựa như hồng hoang dã thú đang tung hoàng trong đó, dấy lên từng làn sóng dữ. 

 Giây tiếp theo có tiếng rồng gầm vang lên, trong Táng Hải có chín con rồng hiện ra, con nào cũng cực kỳ hung tợn, mang theo vô số oán linh và tiếng khóc ai oán của họ, phóng thẳng lên trời. 

 Đây là thần thông của thần tử Đại La, dùng oán linh trong Táng Hải ngưng tụ thành hình rồng, muốn kéo Diệp Thành xuống cửu u. 

 Vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình thản, hắn giơ tay lên tinh không nắm lấy vô số tinh huy, dung hợp thành biển sao rồi trải xuống từ cửu tiêu, tinh hải đằng đẵng mang theo thần huy chói lọi lập tức nuốt chửng chín ác long kia. 

 “Chết đi!” 

 Thần tử Đại La lao ra khỏi Táng Hải, đầu tóc bù xù như quỷ dữ, trong tay cầm thần kiếm tiên quang, đó là thần kiếm do sức mạnh huyết mạch, sức mạnh tu vi, sức mạnh Cửu Dương, sức mạnh đạo tắc ngưng tụ tạo thành, trong đó còn có rất nhiều thần thông, uy lực của nó khiến rất nhiều Thánh Nhân đều phải hãi hùng. 

 Đây là một kiếm tuyệt sát có vài phần kiếm ý của Kiếm Thần, không ngờ lại được hắn ta lĩnh ngộ ra trong lúc này. 

 “Ngươi còn kém xa lắm!” 

 Diệp Thành nhẹ giọng lên tiếng, trong tay hắn hình thành một thanh thần kiếm, cũng là kiếm do sức mạnh huyết mạch, sức mạnh tu vi và sức mạnh đạo tắc ngưng tụ tạo thành, dung hợp thần thông kiếm đạo với sức mạnh huỷ diệt. 

 Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hai thanh kiếm va chạm với nhau. 

 Ngay lập tức, lấy mũi kiếm làm trung tâm, một vầng hào quang chói mắt hình thành, lan ra bốn hướng không giới hạn, bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian hư vô sụp đổ từng tấc, dù là kết giới bao quanh Táng Hải cũng nổ tung nứt vỡ, rất nhiều người tu yếu đã bị ảnh hưởng sóng âm mà hoá thành tro tàn tại chỗ. 

 Các khản giả chợt biến sắc, đồng loạt rút lui nhưng mắt vẫn dán chặt vào hư không Táng Hải. 

 Ở đó có một bóng hình đẫm máu đã ngã xuống. 

 Vẫn là thần tử Đại La, một kiếm tuyệt sát của hắn ta rơi vào thế bất lợi, thân kiếm vỡ tan, kiếm ý tan biến, còn bản thân hắn ta thì bị kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, thân thể Cửu Dương nứt toác tại chỗ, đến khả năng hồi phục bá đạo của máu phượng hoàng cũng không thể giúp hắn ta chữa lành vết thương, nền tảng đã bị thương nghiêm trọng. 

chapter content