Tiên Võ Đế Vương

Chương 1859: Thật tàn nhẫn



Bên ngoài Táng Hải tan tác trở nên vô cùng yên tĩnh, không còn tiếng chiến tranh ầm ầm nữa. 

 “Thần tử Đại La thua rồi!” 

 Có người khẽ nói, tuy nói nhỏ nhưng trong tinh không Táng Hải yên tĩnh này lại rõ ràng không gì sánh được. 

 Diệp Thành đứng trong Táng Hải như một sát thần, sát khí nồng nặc. 

 Hắn cũng bị thương, nhưng tám phần vết thương không phải do thần tử Đại La gây ra mà do thiên khiển, đến giờ phút này thánh thể của hắn vẫn có sấm sét lượn quanh, phá huỷ bản nguyên sinh lực của hắn. 

 Mọi người ở chư thiên bốn hướng đều ngẩng đầu nhìn hắn, tu sĩ trẻ thì kính nể, tu sĩ già thì kinh ngạc. 

 Hoang Cổ Thánh Thể, hắn mới là thần thoại bất khả chiến bại cùng cấp. 

 Keng! 

 Sự yên tĩnh tuyệt đối cuối cùng cũng bị tiếng kiếm ngân phá vỡ, có kẻ mạnh ẩn mình trong bóng tối đã ra tay với Diệp Thành, đó là một tia thần mang có sức tàn phá vô song, ngắm thẳng vào Diệp Thành, là một đòn tuyệt sát. 

 Ánh sáng lạnh trong mắt Diệp Thành loé lên, hắn chợt chém ra một kiếm. 

 Nhìn thấy cảnh này, khán giả tứ phía đều lui lại. 

 Mặc dù thần tử Đại La đã bị đánh bại nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Diệp Thành đánh bại thần tử Đại La có thể nói là đã tát một cái thật mạnh vào mặt Đại La Kiếm Tông, cộng thêm sự mất thể diện lúc trước, với khả năng chịu đựng của bọn chúng làm sao có thể buông tha cho Diệp Thành? Chúng vốn định vây giết hắn. 

 Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đã xông lên phía trước. 

 Hai trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông ùn ùn kéo đến như biển cả, phủ kín Táng Hải, chiếm hết chư thiên bốn phía, sát khí cuộn trào khiến Táng Hải dậy sóng, tinh không náo động ầm ầm. 

 Haiz! 

 Tất cả các hướng đều có tiếng thở dài, mọi người thầm nói tuy Diệp Thành thắng trong cuộc đối đầu nhưng vẫn khó mà tránh khỏi ma chưởng của Đại La Kiếm Tông. 

 Nhưng sao Diệp Thành có thể ngồi yên chờ chết! Hắn di chuyển, kéo thần tử Đại La đang chìm trong Táng Hải về phía mình. 

 Cũng giống như ở Hạo Dương Cổ Thành, hắn đặt kiếm Xích Tiêu lên vai thần tử Đại La, chỉ cần hắn nhẩm niệm là thần tử Đại La sẽ tan thành mây khói, hắn vẫn coi hắn ta là quân bài cứu mạng. 

 Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đã đến, sáu Thánh Nhân, hơn ba mươi Chuẩn Thánh, hai trăm nghìn tu sĩ chặn kín đường lui của Diệp Thành, bốn phía còn có hư thiên tuyệt sát trận, thần uy sát trận đã được kích hoạt, có thể tiêu diệt Diệp Thành bất cứ lúc nào, thế trận vô cùng hùng tráng. 

 “Thả thần tử nhà ta ra”, một Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hét lên giận dữ, đôi mắt già nua phủ đầy ánh sáng lạnh lẽo. 

 “Thứ cho ta không thể tuân theo mệnh lệnh”, Diệp Thành hờ hững đáp. 

 “Ngươi đang tự tìm cái chết đấy”, Thánh Nhân đó vô cùng tức giận, giơ sát kiếm lên định tung đòn tuyệt sát. 

 “Vậy phải xem ông giết được ta trước hay là ta giết hắn trước”, Diệp Thành nói xong dễ dàng bẻ gãy một cánh tay của thần tử Đại La: “Nói nhiều cũng vô ích, nếu muốn hắn sống thì để ta đi, ta chỉ nói một lần, các vị tiền bối đừng thách thức giới hạn của ta”. 

 “Ngươi không đi được đâu”, tiếng hét phẫn nộ vang lên từ tứ phía, âm thanh như tiếng sấm. 

 “Vậy sao?”, Diệp Thành vẫn bình tĩnh, hắn lại giơ tay lên bẻ nốt cánh tay còn lại của thần tử Đại La. 

 “Ngươi…” 

 “Để ta đi”, Diệp Thành lạnh lùng nói, đưa tay ra cầm lấy trái tim đang đập của thần tử Đại La. 

 “Thật tàn nhẫn”, nhìn máu phun ra từ lồng ngực thần tử Đại La, tim tu sĩ tứ phương đang xem trận chiến đập thình thịch, bị hai trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông bao vây như vậy mà vẫn lạnh lùng tàn nhẫn được như thế, tâm tính của Diệp Thành khiến mọi người chấn động, nếu là họ, chắc chắn họ không làm được. 

 Ầm! 

 Tinh không lại rung chuyển, đó là do sát khí ngút trời của cao thủ Đại La Kiếm Tông gây nên. 

 Đặc biệt là cao thủ Đại La Kiếm Tông ở cổ thành Hạo Dương lúc trước, bọn chúng lại càng gớm ghiếc tựa như ác ma. 

 Diệp Thành lại lấy thần tử Đại La ra uy hiếp, cảnh tượng trước sau đều như nhau, đội hình của bọn chúng lớn như thế mà vẫn bị một người làm cho không dám hành động hấp tấp, chẳng những không dám hành động hấp tấp mà còn phải bảo vệ chu toàn cho Diệp Thành, vì hắn mà có chuyện gì thì thần tử Đại La sẽ bị liên lụy. 

 “Rút!” 

 Cuối cùng, một Thánh Nhân tóc tím của Đại La Kiếm Tông lên tiếng, giọng nói lạnh thấu xương. 

 Thần tử Đại La là thần tử xuất sắc nhất từ khi Đại La Kiếm Tông lập tông đến nay, hắn ta gánh vác tương lai của tông môn, dù thua Diệp Thành nhưng vẫn là thần tử, không thể để xảy ra sơ sót. 

 Thánh Nhân đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám trái lời. 

 Hai trăm nghìn tu sĩ lùi sang hai bên, nhường đường cho Diệp Thành. 

 Diệp Thành đưa thần tử Đại La theo, vừa cảnh giác nhìn bốn phía vừa bước nhanh ra ngoài. 

 Nhìn cảnh này, nhịp tim các tu sĩ theo dõi trận chiến lại tăng nhanh, với đội hình này của Đại La Kiếm Tông, Diệp Thành có thể bị giết bất cứ lúc nào, không cẩn thận một chút là sẽ lâm vào đường cùng không thể trở mình ngay. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành ra khỏi Táng Hải. 

 Cao thủ Đại La Kiếm Tông lại kéo đến như sóng thuỷ triều. 


 Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn như một tia thần mang khoáng thế. 

 Sao hắn có thể thả thần tử Đại La đi?! Nếu thả đi thì ngày nào đó hắn ta sẽ lại bắt người ở Bắc Đẩu Tinh Vực, không chừng trong số đó lại có người chuyển kiếp của Đại Sở, đến lúc đó hắn còn phải chạy đi cứu người, cảnh tượng ngày hôm nay sẽ lại tái diễn, sẽ càng đẫm máu hơn. 

 Thần tử Đại La là một mầm hoạ, đương nhiên Diệp Thành sẽ không tự gây khó dễ cho bản thân mình. 

 “Đứng lại!”