Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cũng như thần mang, bọn chúng nhanh chóng khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, đuổi theo không rời.
Diệp Thành chẳng quan tâm, điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, tốc độ chạy trốn của hắn chưa bao giờ là hạng xoàng, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông thật sự muốn hộc máu, người xem tứ phương đều sững sờ.
Bọn họ đã thấy người chạy nhanh nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào chạy nhanh thế này, chỉ trong chớp mắt đã vụt đi mất.
Hai bên một đuổi một chạy khiến cho tinh không trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bùm! Đoàng!
Trên đường đi, tiếng sấm sét đùng đoàng, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông không chỉ đuổi theo mà còn tấn công liên tục.
Tuy thần thông của chúng bá đạo nhưng không thể bắn trúng Diệp Thành, hắn chạy thật sự quá nhanh, lơ là một chút là hắn đã chạy đi rất xa, người còn không đuổi kịp nói gì là thần thông.
“Triệu tập cao thủ!”
Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hét lên một cách giận dữ, bọn chúng đã nhìn ra mình không thể đuổi kịp hắn, không đuổi kịp chỉ có thể chặn lại, bọn chúng cần sự trợ giúp của tông môn, chặn đường Diệp Thành từ phía trước.
Chẳng mấy chốc tin tức này đã truyền về Đại La Kiếm Tông ở Tử Vi Tinh.
Các lão bối của Đại La Kiếm Tông nổi trận lôi đình, rất nhiều người đồng loạt bay ra từ tiên sơn, ai cũng có tu vi Thánh Nhân, khí thế mạnh mẽ vô song, theo sau còn có rất nhiều Chuẩn Thánh, đội hình không nhỏ.
Bùm!
Đá vụn trong tinh không bay tung toé, một ngôi sao chết chóc đã nổ tung.
Diệp Thành thoát ra, tiếp tục chạy đi như bóng ma tiên mang, vẽ nên một đường vòng cung lộng lẫy trên tinh không.
Ầm!
Tinh không bùng nổ, kẻ mạnh từ trụ sở chính của Đại La Kiếm Tông đã đến, bao vây bốn phương tám hướng tinh không.
Diệp Thành cau mày, không ngờ cao thủ của Đại La Kiếm Tông lại đến nhanh như vậy.
“Đứng lại!”
Phía trước có thần mang vụt tới, đó là một lão già áo tím, Thánh Nhân chân chính hàng thật giá thật, phía sau là chín Chuẩn Thánh, sau nữa là tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đông nghịt như sóng thủy triều.
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến.
Thánh Nhân áo tím di chuyển một bước lớn, xoè bàn tay khô khốc ra huyễn hoá thành một bàn tay khổng lồ muốn nắm lấy Diệp Thành từ trên xuống, nhưng lại không dám một đòn tuyệt sát vì thần tử Đại La vẫn đang trong tay hắn.
“Cút!”
Diệp Thành hét lớn, một quyền phá vỡ bàn tay to ấy, đến Thánh Nhân kia cũng bị đánh bay ra ngoài.
Chín Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cùng điều khiển một chiếc lư đồng, đó là Thánh binh hơn nữa còn là Thánh binh chuyên phong ấn, không phải để giết Diệp Thành mà là phong cấm hắn.
“Phong!”
Sau tiếng quát khẽ của chín người, lư đồng quét ra tiên mang với thần thông phong ấn.
Diệp Thành trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, một kiếm chém đứt tiên mang sau đó hắn bay vọt đi thật nhanh.
“Dừng lại!”
Thánh Nhân áo tím dẫn cao thủ của Đại La Kiếm Tông đuổi theo.
Diệp Thành không nói gì, cầm kiếm Xích Tiêu chém ra một dải tinh hà, cao thủ Đại La Kiếm Tông vừa chạy đến còn chưa kịp thi triển thần thông đã bị một kiếm của Diệp Thành làm cho người ngã ngựa đổ, Thánh Nhân và Chuẩn Thánh còn không ngăn được ta, các ngươi là binh tôm tướng tép cũng dám cản đường ta?
Sau khi tạo ra một con đường máu, Diệp Thành lại chạy trốn, hắn đang định dùng Súc Địa Thành Thốn để chạy.
Nhưng lúc này một đạo kiếm mang phóng tới từ phía trước, dường như đã đi theo vô số dặm đường, một kiếm tưởng như bình thường nhưng lại dung hợp rất nhiều thần thông kiếm khí, có sức mạnh hủy diệt.
Diệp Thành thay đổi sắc mặt, vung kiếm chặn lại nhưng vẫn bị chém bay ra ngoài hơn tám trăm trượng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tinh không lại rung chuyển, âm thanh chậm rãi nhịp nhàng, nghe kỹ thì thấy là tiếng chân người đáp đất, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi đáp đất đều khiến tinh không rung lên.
Một bóng người từ xa bước đến, là một lão già mặc áo bào trắng.
Đó là một Thánh Nhân, còn là một Thánh Nhân rất mạnh, lúc trước chính ông ta là người đã chém bay Diệp Thành bằng một kiếm từ rất xa, uy áp đáng sợ của Thánh Nhân bao trùm cả tinh không, cực kỳ cường đại.
Diệp Thành bên này đã đứng lên, miệng phun ra một ngụm máu.
“Ngươi không đi được đâu!”
Lão già áo trắng dừng bước, nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt đục ngầu loé lên ánh sáng lạnh băng, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ hư ảo, cũng mang theo uy nghiêm không thể làm trái.
Cảnh giới Thánh viên mãn!
Diệp Thành dè chừng nhìn lão già áo trắng, có lẽ ông ta là người mạnh nhất trong rất nhiều Thánh Nhân hắn đã từng gặp, chỉ còn một bước nữa là sẽ tới Thánh Vương, uy lực tuyệt đối.
“Bao vây hắn!”
Tinh không bốn phía đều vang lên những tiếng giận dữ.
Vì bị lão già áo trắng chặn lại nên cao thủ của Đại La Kiếm Tông đã đuổi kịp hắn, vẫn là bao vây từ mọi hướng, vả lại thế trận còn mạnh hơn trước, hơn mười Thánh Nhân, hơn trăm Chuẩn Thánh, gần năm trăm nghìn tu sĩ, ùn ùn kéo đến như biển bao phủ cả tinh không rộng lớn.
Những tu sĩ theo dõi trận chiến ở Táng Hải lúc trước cũng đã đuổi kịp đến nơi.
Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn xung quanh, đội hình này nằm ngoài khả năng chống lại của hắn, không có khả năng trốn thoát, đây là đường cùng chỉ có chỗ chết.
“Ép ta!”
Trong mắt Diệp Thành hiện lên tia điên cuồng.
Một đạo phong ấn âm thầm được mở ra, đó chính là thiên kiếp cảnh giới Hoàng mà hắn vẫn chưa độ.