Tiên Võ Đế Vương

Chương 1862:  Đó là ý chí của trời xanh



Đã thấy kẻ mạnh nhưng chưa thấy kẻ nào mạnh đến thế này, đây là thần phạt đó! Thế nhưng lại chẳng chịu nổi một đòn của hắn. 

 Tất cả mọi người đều ngẩng đầu kinh hãi nhìn lên tinh thiên cửu tiêu, cả người Diệp Thành được ánh sáng vàng bao phủ còn chói mắt hơn cả mặt trời, hắn thật sự giống như chiến thần, khí thế trải khắp bát hoang. 

 Đoàng! 

 Vẫn trong sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đánh thẳng lên tinh thiên vời vợi, nhìn thấy đám mây hỗn độn ấy. 

 Tách 

 Đó là ý chí của trời xanh. 

 Một trăm năm trước ở Đại Sở, khi hắn tiến lên cảnh giới Thiên đã xé nát đám mây hỗn độn, phá vỡ giam cầm của trời xanh. 

 “Phá!” 

 Diệp Thành hét to, đấm thẳng lên cửu tiêu, xuyên qua đám mây hỗn độn tượng trưng cho ý chí của trời ấy. 

 Chỉ là, không giống như một trăm năm trước, đám mây hỗn độn bị đấm thủng nhưng rồi ngưng tụ lại trong nháy mắt, hàng tỷ tia sấm sét tụ lại, tiếp theo là một tia sét chín màu đánh Diệp Thành ngã xuống. 

 Nhưng thiên kiếp không vì hắn ngã xuống mà dừng lại, từng tia sấm sét vẫn tiếp tục ập xuống. 

 Tinh không nhuốm máu, Diệp Thành ngã xuống máu xương văng khắp trời, mỗi giọt Thánh huyết đều rất chói mắt, hắn như chiến thần mạt thế, tiên quang quanh người đã tối đi vài phần. 

 Trên trời, sấm sét lại nhiều hơn, tia này nối tiếp tia kia thành một biển lôi, cứ thế phóng xuống bao phủ tinh không trăm nghìn trượng, Diệp Thành vừa mới đứng lại đã bị nhấn chìm. 

 “Mở!” 

 Diệp Thành hừ lạnh, đấm ra một quyền rồi xông ra ngoài. 

 Tiếng rồng gầm vang lên, trong biển lôi trăm nghìn trượng có chín con rồng xuất hiện mang theo sấm sét bá đạo lao về phía Diệp Thành, há miệng phun ra lôi điện nhắm tới nguyên thần của hắn, muốn tiêu diệt chân thân của hắn. 

 Diệp Thành cực kỳ cường thế, mỗi bước đi đều khiến biển lôi rung lên, bàn tay to màu vàng đầy triện văn, một chưởng quét sạch năm con rồng sấm sét, sau đó hắn rút kiếm chém ra một dải ngân hà, bốn con còn lại cũng bị tiêu diệt, sự bá đạo của Thánh thể một lần nữa khiến mọi người tứ phương phải kinh ngạc, hãi hùng. 

 Tuy nhiên lôi kiếp vẫn chưa kết thúc, ngược lại còn ập đến dữ dội hơn. 

 Chín con lôi long bị tiêu diệt, biển lôi lại huyễn hoá ra chín con lôi long khác, uy lực còn mạnh hơn trước. 

 Diệp Thành tế ra Lục Thiên Đại Kích, chiến đấu với lôi long. 

 Bùm! Đoàng! 

 Biển lôi không yên tĩnh chút nào, tiếng rồng gầm và tiếng sấm sét đan xen hoà quyện. 

 Mặc dù sức chiến đấu của Diệp Thành rất bá đạo nhưng lôi long lại dường như là vô tận, cứ giết được một con thì sẽ huyễn hoá ra một con khác, hơn nữa con sau còn mạnh hơn con trước, con sau dữ tợn hơn con trước. 

 Lúc này dù hắn là Thánh thể cường đại thì cũng đã bị đánh tàn tạ, máu tươi nhuộm đỏ tinh không. 

 “Quá mạnh”, bên ngoài biển lôi, sắc mặt người xem lại tái nhợt. 

 “Lôi long cứ hết con này lại tới con khác, giết mãi không hết thế? Đây là thiên kiếp gì? Muốn người độ kiếp phải kiệt sức mới thôi à?” 

 “Hơn nữa uy lực của mỗi con lôi long đều không yếu hơn Chuẩn Thánh!” 

 “Hắn đã giết hơn trăm con rồi đấy!” 

 “Với cảnh giới Hoàng thì đó có thể gọi là nghịch thiên!”, có lão bối tu sĩ hít sâu một hơi, cảnh tượng hào hùng ấy khiến người ta kinh hồn bạt vía, nếu là bọn họ thì đã bị nuốt chửng từ lâu rồi. 

 “Ông không giết được ta đâu”, trong những tiếng cảm thán kinh ngạc, tiếng hét của Diệp Thành vang lên trong biển lôi, lời này là nói với trời, dù hắn đã máu xương đầm đìa nhưng ý chí chiến đấu vẫn ngút ngàn, hắn hoá thân thành một con thần long với thần huy rực rỡ, lớn hơn tất cả mọi lôi long. 

 Lần này tinh không càng thêm náo nhiệt, tính cả Diệp Thành là có tới mười con rồng trong biển lôi đang chiến đấu. 

 Người xem lùi lại, vì biển lôi không ngừng mở rộng, từ một trăm nghìn trượng tới một trăm mười nghìn, từ một trăm mười nghìn tới một trăm hai mươi nghìn, không hề có ý dừng lại, nuốt chửng từng khoảng tinh không. 

 Diệp Thành liên tục bị thương, không chỉ một lần bị đánh trở lại hình dạng con người. 

 Tuy nhiên lôi long vẫn không thể ngăn được bước chân của hắn, không những không ăn được hắn mà còn bị tiêu diệt từng con từng con. 

 Trong trận chiến khốc liệt, Thánh thể của Diệp Thành niết bàn, đạo tắc cũng biến hoá, từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều hấp thu sức mạnh sấm sét, có lẽ chỉ kẻ bá đạo như hắn mới dám cường thế như vậy. 

 Không biết bao lâu sau mới thấy biển lôi sụp đổ, bị một quyền của Diệp Thành đánh thủng rồi bị phá huỷ trong tinh không. 

 Biển lôi tan đi, lôi long cũng không còn nữa. 

 Sấm sét ngừng lại, tinh không bị tàn phá hiện ra trước mắt, cũng lộ ra cả dáng người loạng choạng của Diệp Thành. 

 Hắn đã máu xương đầm đìa, không còn hình dáng con người, sát khí ngút trời lượn quanh Thánh thể, ai nhìn thấy cũng đều giật mình. 

 “Đánh thắng rồi à?”, có người ngạc nhiên thốt lên. 

 “Vậy thì giết”, một Thánh Nhân áo tím của Đại La Kiếm Tông đã tế sát kiếm ra nhưng bị Thánh Nhân áo trắng bên cạnh ngăn cản. 

 “Ngăn ta lại làm gì?” 

 “Thiên kiếp… vẫn chưa kết thúc”, Thánh Nhân áo trắng nói xong ra hiệu cho Thánh Nhân áo tím nhìn lên tinh thiên, Thánh Nhân áo tím nhíu mày, vô thức ngẩng lên, đôi mắt già nua hơi nheo lại. 

 “Đó… Đó là cái gì?”, không chỉ hai người họ nhìn mà gần một triệu tu sĩ đang có mặt cũng ngẩng đầu lên. 


 Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn nữ tử áo trắng đó, người ngoài không nhìn thấy khuôn mặt cô nhưng hắn có thể thấy, đó là một khuôn mặt tuyệt thế, đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào hắn từng thấy. 

 Đột nhiên Thánh thể của Diệp Thành run lên, vẻ mặt trở nên thất thần, hắn ngây người nhìn khuôn mặt tuyệt thế kia, giống như lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đó một trăm năm trước, khiến người ta mê say. 

 “Tử Huyên!” 

 Diệp Thành lẩm bẩm, chỉ hai chữ nhưng lại mang theo vô số thăng trầm.