Tiên Võ Đế Vương

Chương 1863: Không ngờ lại mạnh như vậy! 



Không phải là Tử Huyên! 

 Vẻ mặt Diệp Thành hoang mang, trong chốc lát hắn chợt tỉnh táo lại, đôi mắt ảm đạm lại lần nữa loé lên thần quang. 

 Nữ tử áo trắng kia trông giống hệt với Tử Huyên thế nhưng cô ấy lại không phải là Tử Huyên, có lẽ là Đông Hoa Nữ Đế, nói chính xác hơn đó chính là lạc ấn về đạo trong Bắc Đẩu Tinh Vực của Đông Hoa Nữ Đế. 

 Tử Huyên chính là tàn hồn của Đông Hoa Nữ Đế, trông giống hệt với Đông Hoa Nữ Đế. 

 Diệp Thành cho rằng Đông Hoa Nữ Đế từ thời Vạn Cổ nhất định đã từng tới Bắc Đấu Tinh Vực, đạo tắc vô tình lạc ấn ở tinh không này, cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng thì vẫn trường tồn. 

 Hắn thực sự vô cùng kinh ngạc, thiên kiếp cũng vô cùng bá đạo, đụng chạm tới đạo tắc vô thượng nên mới dẫn tới hoá thân về đạo của Đông Hoa Nữ Đế. 

 Thiên kiếp hình người này giống hệt với đạo tắc Cửu Hoàng mà Diệp Thành gặp khi tiến giới tới cảnh giới Thiên, đó là thần phạt cấm kị, cũng chỉ có sự tồn tại như hắn mới có thể chạm tới. 

 Không còn gì để nói, chỉ có thể chiến. 

 Diệp Thành cố gắng ngưng tụ khí huyết mở ma đạo, khả năng chiến đấu tăng vọt. 

 Đã là đạo tắc của Đông Hoa Nữ Đế xuất hiện thì Diệp Thành có muốn độ qua kiếp này ắt phải đánh bại cô ta. 

 Vẻ mặt của nữ đế lãnh đạm, cô ta khẽ phất tay, bàn tay ngọc ngà giáng từ trên trời xuống, mặc dù trông một chưởng rất bình thường nhưng lại dung hợp pháp tắc đế đạo và rất nhiều thầnt hông huyền diệu, có thể coi là một chưởng diệt thế. 

 Tay Diệp Thành nắm thần thông, hắn tung một chưởng về phía Đông Hoa Nữ Đế. 

 Một chưởng mạnh mẽ khiến tinh không rung chuyển. 

 Nắm đấm của Diệp Thành mạnh mẽ, thánh thể run lên rồi cũng nứt lìa, thánh huyết bắt vọt. 

 Lại nhìn sang Đông Hoa Nữ Đế, bàn tay bà ta cũng hoá thành sương khói rồi lại nhanh chóng ngưng tụ. 

 Không ngờ lại mạnh như vậy! 

 Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng, vẻ mặt tập trung hơn hẳn. 

 Cô ta không phải là Đại Đế thực thụ mà chỉ là một đạo tắc hoá thân, nói thẳng ra thì chính là Đông Hoa Nữ Đế cấp bậc cảnh giới Hoàng, cùng cấp với hắn, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì bọn họ chính là sự tồn tại cùng thời kì. 

 Cho dù là vậy thì cô ta cũng mạnh đén mức khó tin. 

 Đại Đế thời cổ vô cùng hung hãn, nếu không thì cũng sẽ không khiến cả một thời đại cảm thấy áp lực, thành tựu vô thượng. 

 Tiếp tục! 

 Diệp Thành thiêu đốt tinh nguyên, hắn lại lần nữa ngưng tụ thánh thể và lại lần nữa sát phạt tới. 

 Nữ đế vẫn với một chưởng như vậy quét qua tinh không, cô ta lại lần nữa đánh tới mức khiến thánh thể của Diệp Thành nứt lìa. 

 Chiến! 

 Chiến ý của Diệp Thành ngút trời, có thể chiến với Đại Đế thiếu niên cùng thời chính là vinh dự vô thượng, huống hồ đó chỉ là Đông Hoa Nữ Đế cùng cấp với hắn, thắng hay bại chưa rõ, hắn có thể trảm diệt Đại Đế Thiên Ma thì cũng có thể trảm diệt Đông Hoa Nữ Đế, đây chính là sự tự tin vô thượng đến từ Hoang Cổ Thánh Thể. 

 Nữ Đế bay từ trên trời xuống giống như mộng ảo, một tay diễn hoá bí pháp, lòng bàn tay huyễn hoá ra vì sao và nhật nguyệt. 

 Nghịch thế luân hồi! 

 Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn ra tay tung đại chiêu, lòng bàn tay có ấn kí luân hồi đánh về phía nữ đế. 

 Đại chiến nổ ra, cảnh tượng vô cùng khốc liệt! 

 Đông Hoa Nữ Đế bay vào tiên hải, đầu lơ lửng phượng hoàng cầm, cửu u tiên khúc vang vọng khắp tinh không, dị tượng xuất hiện, cô đứng trong đó giống như nữ vương cái thế phong hoa tuyệt đại. 

 Diệp Thành với kim quang chói lọi, chân bước trên tinh hà, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, nổi lên dị tượng hôn độn khổng lồ, Diệp Thành đứng trong đó như một vị chiến thần bát hoang, mỗi một quyền đều mang chiến ý vô địch. 

 Thánh thể thiếu niên đối đầu với Đại Đế thiếu niên, đây mới chính là trận quyết đấu đỉnh phong thực thụ. 

 Cảnh tượng này thật khiến người ta phải cảm khái. 

 Năm xưa, Đông Hoa Nữ Đế chính là hồng nhan chí tôn của Hoang Cổ Thánh Thể, bảo vệ Nguyệt Thương thành đế, Đế Hoang độc chiến với năm vị Đại Đế của Thiên Ma Vực, đó chính là một đoạn thần thoại vang dội của Chư Thiên Vạn Vực cho tới ngày nay. 

 Hiện giờ hắn không phải là thánh thể hoàn chỉnh, cô không phải là nữ đế thực thụ, cả hai người đấu pháp trong tinh không này với thân phận như vậy, nếu như Nữ Đế và Đế Hoang có mặt ở đây và nhìn thấy cảnh tượng này thì không biết sẽ có suy nghĩ thế nào, từ thời Vạn Cổ có lẽ bọn họ cũng chưa từng phân cao thấp với nhau. 

 Máu tươi nhuốm đỏ cả tinh không, mỗi một giọt máu đều vô cùng choán mắt. 

 Diệp Thành và Đông Hoa Nữ Đế đều đổ máu, ngang sức ngang tài. 

 Những người xem chiến vô cùng choán mắt, ánh mắt dừng lại ở Đông Hoa Nữ Đế. 

 Bọn họ không biết cô là ai, càng không biết từ thời Vạn Cổ cô là Đại Đế thống trị vạn linh mà chỉ biết cô mạnh vô cùng, có thể sánh với Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp. 

 Tu sĩ của Đại La Kiếm Tông lại không an phận. 

 Tinh không hiện giờ không hề thấy bất cứ hình ảnh lôi chớp nào, đó là tinh không một trăm nghìn trượng, chỉ có Diệp Thành và Đông Hoa Nữ Đế đang đại chiến, bọn họ hoàn toàn có thể ra tay bắt Diệp Thành tránh đêm dài lắm mộng. 

 Nghĩ tới đây, một Thánh Nhân đã bay vào hư thiên. 

 Thế nhưng người này còn chưa ra tay đã thấy một đạo lôi chớp xuất hiện đánh người ngợm xương cốt bay đi. 

 Thấy vậy, tất cả mọi người đều run rẩy. 

 Thiên kiếp quả thực vẫn chưa giáng xuống. 

 Nữ Đế đại chiến với Diệp Thành là một phần của thiên kiếp, chỉ cần cô chưa tiêu tán thì thiên kiếp này vẫn còn tồn tại, nếu như bay vào tinh không thì nhất định sẽ bị lôi đi ứng kiếp. 

 Thánh Nhân bị đánh bay đi chính là một ví dụ điển hình, kẻ này thảm hại tháo chạy quay về, chỉ còn lại nguyên thần, cơ thể xác thịt đã bị lôi chớp đánh tan tác, suýt chút nữa thì bỏ mạng ở tinh không đó rồi. 

 Lúc này, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đang chuẩn bị ra tay với Diệp Thành đột nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều. 

 Đặc biệt là Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, đến cả Thánh Nhân cũng suýt chút nữa mất mạng chứ huống hồ là những tên sâu kiến như bọn họ. 

 Có lẽ sợ lôi kiếp nên rất nhiều người vô thức lùi về sau, chỉ sợ Diệp Thành và Đông Hoa Nữ Đế đánh tới đây, thiên kiếp của Thánh Thể thực sự quá bá đạo. 

 Phụt! 

 Khi tất cả mọi người lùi về sau thì Diệp Thành lại trọng thương, hắn bị phượng hoàng cầm của Đông Hoa Nữ Đế gảy ra tiên quang đánh trúng, suýt chút nữa bị trảm diệt, kim cốt sáng chói lộ ra ngoài, vết thương vẫn còn loé lên tiên quang huyền bí, vết thương không những không thể lành lại mà ngược lại còn có xu hướng rách rộng ra. 

 Lại nhìn sang Đông Hoa Nữ Đế lúc này cũng không khá khẩm hơn là bao, bị Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh trúng, tiên quang toàn thân đã tắt đi vài phần, sức mạnh luân hồi bao quanh trói buộc đạo tắc của cô khiến cô không thể nào thi triển sức chiến đấu đỉnh phong. 

 Tiếp tục! 

 Chiến ý của Diệp Thành lên cao, toàn thân với hoả diệm màu vàng kim thiêu đốt, đó là hình thái thể hiện ra bên ngoài của căn nguyên thánh thể. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh tự bay ra ngoài, có thiên âm đại đạo đan xen, chiến đấu với phượng hoàng cầm của Đông Hoa Nữ Đế, hai pháp khí tự lạc ấn trong đạo của bọn họ, mỗi lần va chạm vào nhau đều khiến tinh không rung chuyển. 

 Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh đấu với phượng hoàng cầm, Diệp Thành đấu với Đông Hoa Nữ Đế, vạn kiếm phong thần với sức đâm xuyên mạnh mẽ. 

 Đông Hoa Nữ Đế tay cầm kiếm ấn, dung hợp với đạo tắc và rất nhiều bí thuật, đánh ra tiên quang vô thượng và trảm một vết thương máu trên cơ thể Diệp Thành, còn cô cũng bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên. 

 Trận đại chiến kéo dài tới lúc này thì hai người đã đấu được hơn tám trăm hiệp nhưng vẫn chưa phân thắng bại. 

 Diệp Thành chiến rất khó khăn, vốn dĩ bị lôi kiếp trảm chỉ còn một nửa cái mạng vả lại đối thủ của hắn không phải là người bình thường mà là Đông Hoa Nữ Đế cùng cấp, trận chiến này ngay từ đầu đã có phần không công bằng rồi. 

 Có điều, trong trận chiến này hắn cũng có được cơ duyên vô thượng. 

 Đó là sự cảm khái về đạo, hắn cảm nhận được rõ ràng sự thoát biến của hỗn độn đạo, Đông Hoa Nữ Đế cũng giống như viên đá mài dao, khiến phôi kiếm của hắn được mài thành một thanh thần kiếm cái thế. 

 Cuối cùng, hắn cũng đánh tới khi trời gần sáng. 

 Bóng hình của Đông Hoa Nữ Đế bắt đầu trở nên hư ảo, uy thế của thiên kiếp đang yếu dần. 

 Lúc này, khi đã tới giới hạn, cô dần tiêu tán trong không trung nhưng một giây trước khi biến mất, cô lại cười điềm nhiên, không phải cười với hắn mà cười với Đế Hoang. 

chapter content