“Quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười giơ tay gảy ra rất nhiều tiên quang, từng đạo tiên quang bay vào trán người chuyển kiếp.
Đột nhiên, cơ thể người chuyển kiếp run lên, người nào người nấy ôm đầu đau đớn rên rỉ.
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu, hắn tĩnh lặng chờ mọi người quy vị.
Đoàn Ngự cũng mỉm cười, hít vào một hơi thật sâu, đây đều là những người cùng quê với hắn, trong đó có vài người mà hắn quen biết, có cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông, đều là lớp Huyền Tự, vô cùng thân thiết.
Chỉ có Mộng Vân khi nhìn thấy nhiều người chuyển kiếp như vậy thì chợt quay sang nhìn Diệp Thành và Đoàn Ngự, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, không biết bọn họ giấu bao nhiêu bí mật, bọn họ đều là những người có tâm sự.
Không biết qua bao lâu mới thấy đôi mắt người chuyển kiếp hồi phục lại vẻ tinh tường, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt.
Kí ức được mở ra, bọn họ nhớ lại việc của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước, càng nhớ rõ hơn cái tên của mình.
Bái kiến Thánh Chủ!
Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống đất, nấc lên nghẹn ngào.
Kiếp trước và kiếp này cách nhau cả trăm năm, mọi thứ như một giấc mơ, tỉnh lại vẫn có thể gặp lại người cùng quê hương, đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, niềm vui đến bất ngờ khiến bọn họ không kịp trở tay.
Diệp Thành mỉm cười tế ra sức mạnh ôn hoà bao quanh tất cả mọi người.
Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, một nhóm người ngồi lại với nhau, trong tay cầm vò rượu nhìn thế giới tối đen, Thánh Chủ của bọn họ vì tìm người của Đại Sở mà phải một mình vượt qua thế giới tối tăm này cả một trăm năm, sự cô đơn đó khiến người ta cảm thấy xót xa.
Không biết từ bao giờ mọi người mới đứng dậy tiến vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, cùng Diệp Thành ra khỏi hố đen không gian.
Tinh không tang tóc này vẫn còn bị bao trùm bởi màn sương máu.
Ba ngày trước vì Diệp Thành độ kiếp nên đã chém chết hai trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông, số lượng nhiều tới mức khủng khiếp, một bầu tinh không yên bình lại bị nhuốm sắc đỏ.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn liếc nhìn tứ phương rồi biến mất khỏi nơi này.
Bắc Đẩu Tinh Vực thật sự không hề yên bình, khắp nơi đều có thể thấy người của Đại La Kiếm Tông, ai nấy mặt mày hung tợn.
Ngọc bài nguyên thần của thần tử Đại La đã vỡ vì Diệp Thành đưa tên này vào hố đen không gian để tạo ngăn cách liên hệ giữa ngọc bài nguyên thần và thần tử Đại La, cũng có thể nói trong mắt Đại La Kiếm Tông thần tử Đại La đã chết nhưng trên thực tế hắn vẫn ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Thẩn Tử chết rồi, lúc này Đại La Kiếm Tông mới điên cuồng tìm Diệp Thành để trút giận.
Diệp Thành cũng chẳng nhàn rỗi, hắn không ngừng đi tới từng cổ tinh.
Đại La Kiếm Tông hiện giờ như con chó điên náo loạn khắp Bắc Đẩu Tinh Vực khiến lòng người hoang mang.
Hắn không muốn những người gặp tai ương kia lại là người chuyển kiếp, hắn cần tìm thấy người chuyển kiếp trong Bắc Đẩu Tinh Vực trong thời gian ngắn nhất, nếu như hành động chậm trễ thì sẽ bị tiêu diệt ở nơi này.
Bắc Đẩu Tinh Vực rộng lớn, còn rộng lớn hơn bất cứ tinh vực nào mà hắn từng đi qua, cổ tinh ở đây cũng không thiếu.
Diệp Thành đã dùng cả ba tháng trời để tìm từng cổ tinh ở Bắc Đẩu Tinh Vực.
Vận may của hắn cũng không tồi, hắn đã tìm được ba nghìn người chuyển kiếp, trong đó bao gồm rất nhiều thế lực của Đại Sở, có người hắn quen, có người hắn lạ nhưng không có người nào thân cận với hắn.
Ba tháng trời, phong độ của Đại La Kiếm Tông dần giảm sút.
Bọn chúng cũng dần chấp nhận sự thực thần tử đã chết nên cũng không tìm Diệp Thành nữa, tìm cả ba tháng trời không thấy Diệp Thành đâu, bọn chúng chắc rằng Diệp Thành đã rời khỏi tinh vực này rồi.
Trời về đêm, bầu trời sao như những hạt cát bụi.
Diệp Thành tìm tới một cổ tinh không hề nhỏ và bay vào trong cổ thành, thuê một khu biệt uyển.
Đây là lần đầu tiên hắn dừng chân nghỉ ngơi sau ba tháng trời.
Người chuyển kiếp cũng được hắn đưa ra ngoài, cảnh tượng vô cùng ấm áp, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp biệt uyển.
Phía này, Diệp Thành đã lôi thần tử Đại La ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Thần tử Đại La đã không còn hình người nữa, toàn thân từ đầu tới chân đều toàn dấu chân, xem ra khoảng thời gian hắn ở bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Đoàn Ngự và Mộng Vân cùng nhiều người chuyển kiếp khác đã không ít lần hành hạ tên này.
Tên này vẫn trong trạng thái hôn mê, cho dù là hôn mê thì trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ giữ dằn.
Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn gảy ra một đạo tiên quang gọi thần tử Đại La dậy.
Thần tử Đại La tỉnh lại, lúc đầu còn mơ màng, đợi tới khi tỉnh táo hoàn toàn thì mới quay sang nhìn Diệp Thành, sắc mặt méo xệch, trong đôi mắt rõ vẻ bạo tàn và khát máu.
Ta giết ngươi!
Tính khí tên này cũng chẳng vừa, đầu bù tóc rối, mặt mày tôi độc, hắn lao lên như con chó điên.
Diệp Thành giơ tay tung một chưởng xuống mặt đất.
Thần tử Đại La gào thét, cơ thể run lên bần bật, hắn đau đớn cầu cứu, giọng nói càng trở nên thê lương trong đêm đen.
Hắn thật sự sợ rồi, hắn đã cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, cho tới lúc này hắn mới thực sự hiểu thế nào là hối hận, hối hận vì không nên đụng tới một tên sát thần như Diệp Thành khiến bản thân chuốc lấy hoạ diệt thân.
Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, một tên như thần tử Đại La mà được thả ra chính là mối nguy hại lớn, gây ra bao nhiêu kiếp nạn ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, trong đó có lẽ còn có cả người chuyển kiếp của Đại Sở nữa.
Huống hồ thế đạo hỗn loạn này, pháp tắc tàn khốc này cũng không cho phép hắn được tỏ ra thương hại.