Tiên Võ Đế Vương

Chương 1868: Phải chia chiến lợi phẩm



“Thành công”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế nhét một nghìn nguyên thạch sau đó tự giác lấy cái lư đồng kia. 

 “Dứt khoát vậy?”, Trịnh Đào mỉm cười, thầm nhủ Diệp Thành có mắt như mù, cái lư đồng đó hắn vợt được về từ một sạp hàng, chỉ mất không tới một trăm nguyên thạch, bán qua tay mà giá đã lên tới chín trăm rồi. 

 Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cầm cái lư này mà nhìn ngắm mãi không thôi. 

 Hắn cũng có hai cái lư đồng như vậy, trong đó một cái có được từ chợ đen U Minh ở Đại Sở, Khương Thái Hư từng nói đó là bảo bối, Diệp Thành từng luyện ra ma huyết nhờ cái lư nhỏ đó, quả thực đó là bảo bối. 

 Còn cái lư khác hắn có được từ thành Thiên Phủ Thần Triều của Chư Thiên Vạn Vực, trong đó có ma huyết. 

 Cái lư này so với hai cái lư mà hắn có được trước đó chắc chắn xuất phát từ một người, trong đó cũng có ma huyết thuần tuý. 

 “Đây mới là món đồ tốt chứ”, Diệp Thành mỉm cười thần bí, hắn nhét vào túi đựng đồ, chỉ đợi lúc rảnh rỗi thì luyện ma huyết, còn bí mật bên trong cái lư thì phải nghiên cứu thêm. 

 “Chỗ ta còn bảo bối, ngươi có muốn chọn thêm không?”, Trịnh Đào lại mở túi đựng đồ của mình ra. 

 “Ngươi tự ngắm đi”, Diệp Thành liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, một mớ hỗn độn bên trong túi đựng đồ nhưng chẳng có món nào lọt vào pháp nhãn của hắn, chẳng có món bảo bối nào cả. 

 Trịnh Đào bất lực cất đi túi đựng đồ. 

 “Phải chia chiến lợi phẩm”, không biết là ai hô lên kéo theo ánh mắt chú ý của Diệp Thành. 

 Trên chiến đài, Hàn Minh và Nhiếp Phong chuyển kiếp đã đứng ở hai hướng trên chiến đài, sát kiếm trong tay kêu lên vút vút, khí tức nhanh chóng lên cao, kiếm mang múa lượn xung quanh, không gian vang lên những âm thanh vù vù. 

 Trận đại chiến đến giờ đã trải qua cả trăm chiêu, cả hai người muốn một đòn quyết định thắng bại nên sử dụng thần thông kiếm đạo, vả lại còn là đại chiêu, kiếm ý khủng khiếp khiến người xem liên tục lùi về sau. 

 Giết! 

 Chỉ nghe thấy tiếng Hàn Minh rít lên tung ra một kiếm, một kiếm như trường hồng mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ. 

 So với hắn mà nói thì Nhiếp Phong chuyển kiếp lại điềm tĩnh hơn rất nhiều, trông hắn hiện giờ có vài phần giống với hình ảnh kiếp trước, khí chất điềm tĩnh mà ngạo mạn, xuất kiếm là nhất kiếm thần mang, uy lực bá đạo. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai kiếm đạo thần thông va chạm vào nhau, nơi hai đầu kiếm tiếp xúc hình thành nen sóng vân lan rộng ra tứ phương, nơi nào nó đi qua, linh thụ ngả rạp, người xem tế ra pháp lực bảo vệ cơ thể, chỉ sợ bị sóng vân chạm vào. 

 Rắc! 

 Âm thanh đạo kiếm nứt lìa vang lên, đó là kiếm của Hàn Minh, thần thông đã bại, binh khí bản mệnh cũng đã vỡ, hắn bị một kiếm của Nhiếp Phong chuyển kiếp đâm xuyên ngã ra chiến đài, để lại cả vũng máu. 

 Kết quả này khiến người xem không khỏi xuýt xoa, Hàn Minh được nhiều người đánh giá cao lại bại trận. 

 Hàn Minh trọng thương lảo đảo đứng dậy, hắn còn chưa kịp nói lời nào đã phun ra máu. 

 Giết! Giết cho ta! 

 Tên này đầu bù tóc rối, đôi mắt hằn lên tơ máu, mặt mày đằng đằng sát khí, miệng gào thét như con chó điên. 

 Đột nhiên, ba bóng hình sát phạt lên chiến đài, đó là đệ tử cùng sư môn với Hàn Minh, tu vi ngang với Hàn Minh và Nhiếp Phong, đều ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất. 

 Lúc này, Nhiếp Phong vừa bước xuống chiến đài đã bị cả ba vây lại, có lẽ vì vết thương quá nặng nên khoé miệng Nhiếp Phong còn chảy máu, lại thêm sát khí của cả ba người nhằm vào hắn khiến miệng hắn chảy càng nhiều máu hơn. 

 “Ba vị sư huynh có ý gì vậy?”, Nhiếp Phong cầm thanh kiếm điềm tĩnh nhìn ba người. 

 “Ý gì?”, cả ba cười lạnh lùng, “khiến sư đệ của ta bị thương thì phải cho chúng ta lời giải thích”. 

 “Không biết ba vị sư huynh muốn nghe lời giải thích thế nào?”, không đợi Nhiếp Phong lên tiếng, Diệp Thành đã lên chiến đài, miệng cười tôi độc, hắn vặn cổ khiến Trịnh Đào và Nhiếp Phong và rất nhiều người xung quanh thẫn thờ. 

 “Đó chẳng phải Lý Khang sao? Có chuyện gì vậy? Đây là đang dọn đường cho Dương Phong sao?” 

 “Chỉ dựa vào một tên cảnh giới Thiên như hắn sao? Thật nực cười”. 

 “Ra vẻ không phải lúc, đụng tới ai không đụng lại đụng tới Hàn Minh”. 

 “Lý Khang, muốn chết phải không? Cút”, ba người trên chiến đài phản ứng lại thì lần lượt lên tiếng nạt nộ. 

 “Lý Khang sư đệ, xuống chiến đài đi, ta có thể...”, Phục Nhai cũng lên tiếng, còn chưa nói xong thì liền ngẩng đầu vì ba tên hống hách ở phía đối diện đã bay ra khỏi chiến đài. 

 Woa! 

 Những đệ tử xem chiến đồng loạt ngẩng đầu, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ba người bay đi và bay đi rất xa, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong hư không. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành đã kéo Nhiếp Phong còn đang thẫn thờ nhảy xuống khỏi chiến đài. 

 Nói ra thì vai Lý Phong hôm nay hắn diễn lại trùng hợp là một sư môn với Nhiếp Phong chuyển kiếp. 

 Nhiếp Phong đi từ thẫn thờ đến kinh ngạc. 

 Nhiếp Phong tròn mắt nhìn nắm đấm của Diệp Thành đấm bay cả ba người kia đi, cho dù là hắn thì khi đối đầu với ba tên kia, kết cục ắt sẽ bại, còn Lý Khang với thực lực bình thường lại tỏ ra vô cùng bá đạo. 

 Cảnh tượng này bảo hắn không chấn động sao được. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa Nhiếp Phong biến mất khỏi nơi này, khả năng chiến đấu của hắn mạnh thế nào, không cho ba tên kia chết bằng một bạt đã là may lắm rồi, có điều, cho dù là vậy thì ba tên đó cũng xác định gặp cái kết rất thảm. 

 Sau khi hai người rời đi, những đệ tử xem chiến bên dưới lúc này mới phản ứng lại, bọn họ há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại được. 

 “Ta....ta không nhìn nhầm chứ?”, có người gãi đầu. 

 “Đó là Lý Khang”. 

 “Lý Khang trong kí ức của ta không mạnh như vậy mà”. 

 “Không ngờ một chưởng mà có thể đánh bay cả ba người, Lý Khang rõ ràng che giấu thực lực”, có người trầm trồ. 

 “Ta phải tìm hắn nói chuyện mới được”, Trịnh Đào đã chuồn đi, tôi mắt tinh ranh đảo đi đảo lại, một người bình thường lại có thể mạnh như vậy, đúng là vượt qua giới hạn nhận thức của hắn. 

chapter content