Tiên Võ Đế Vương

Chương 1875: Ta không tin! 



Rầm! 

 Quyền chưởng va chạm vào nhau, thiên lộ rung chuyển, vang lên từng âm thanh rầm rầm. 

 Hai người thông qua một đòn thần thông đối đầu với nhau, kết cục khiến người ta thất thần, Tử Dương với tu vi cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh lảo đảo lùi về sau, khi đứng vững lại thì đã phun ra cả miệng máu. 

 Tất cả mọi người xung quanh ngỡ ngàng, sự bá đạo về khả năng chiến đấu của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của bọn họ, nên biết rằng hắn và Tử Dương cách nhau ba cảnh giới nhỏ. 

 Ta không tin! 

 Đôi mắt Tử Dương đỏ ngầu, khuôn mặt tôi độc, hắn tế ra một thanh sát kiếm, một kiếm trảm ra cả ngân hà. 

 Vậy thì ta đánh đến bao giờ ngươi tin thì thôi! 

 Diệp Thành hắng giọng, trong tay có thêm một thanh thần kiếm trảm về phía Tử Dương. 

 Trận đại chiến nổ ra chấn động khắp thiên địa. 

 Trận đại chiến của hai người hết sức gay cấn, vân đài mênh mông lúc này đã trở thành nơi hỗn loạn, có khí tức tịch diệt phảng phất, mỗi một luồng khí tức đều rất nặng, trấn áp cả hư thiên. 

 Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên vân đài. 

 Lúc này làm gì còn ai quan tâm tới Tử Ly và Tử Thiên trên thiên lộ nữa. 

 Lại nói về cả hai người này đã bước lên bậc mây thứ chín trăm chín mươi chín và đột nhiên dừng lại. 

 Cả hai người ngẩng đầu nhìn trận đại chiến bên trên rồi bật cười lạnh lùng, trong lòng thầm có tính toán như nhau, chính là để Diệp Thành và Tử Dương đấu với nhau sứt đầu mẻ trán rồi bọn họ lên đó thu dọn tàn cục. 

 Thế nhưng sự tính toán của hai người là sai lầm vì trận chiến mới diễn ra được mười chiêu thì Tử Dương đã bại trận bay ra khỏi vân đài và vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên hư thiên. 

 Bầu không khí xung quanh cũng chìm vào im ắng sau khi Tử Dương bại trận. 

 Tử Dương là ai, là người mang theo huyết mạch cửu âm tuyệt mạch, chính là đệ tử mạnh nhất của Đại La Kiếm Tông. 

 Năm xưa hắn từng tranh hùng với thần tử Đại La, chỉ thua một chiêu, bây giờ lại bại trong tay một tu sĩ cảnh giới Hoàng, đến cả mười chiêu cũng không vượt qua được, tốc độ thất bại nhanh như vậy khiến người ta không kịp phản ứng. 

 Có điều, sao bọn họ biết được khả năng chiến đấu của Diệp Thành mạnh thế nào chứ. 

 Trước đó hắn chưa độ kiếp nên tu vi ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, nhưng dù là vậy thì hắn cũng đã đánh bại cả thần tử Đại La rồi. 

 Bây giờ sau khi độ kiếp xong, tu vi liên tiếp tiến giới hai cảnh giới nhỏ, khả năng chiến đấu đã thoát biến, nếu không phải hắn nhẹ tay thì Tử Dương sao có thể trụ qua nổi năm chiêu của hắn. 

 “Có...có vậy là bại sao?”, bầu không khí im ắng hồi lâu chợt bị phá vỡ bởi giọng nói của một người. 

 “Mười chiêu, sư huynh Tử Dương ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong đến mười chiêu mà còn không trụ lại nổi”. 

 “Vậy Lý Khang cũng nghịch thiên rồi chứ?” 

 “Khả năng chiến đấu như vậy rõ ràng không kém so với vi sư”, Tử Trúc Chân Nhân bất ngờ, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt qua sự đoán định của ông ta, thân là vi sư của Lý Khang, ông ta chưa từng thấy đồ đệ của mình có thể nghịch thiên đến vậy. 

 “Có vẻ như huynh không bất ngờ cho lắm”, Lăng Huyên nhìn sang Nhiếp Phong ở bên. 

 “Chiến tích của hắn đã là một thần thoại rồi”, Nhiếp Phong mỉm cười, một câu nói khiến Lăng Huyên thẫn thờ, Nhiếp Phong nói đều là thật, thử hỏi Chư Thiên Vạn Vực làm gì có ai giết được Đại Đế. 

 “Bất ngờ, thật bất ngờ”, mười tám vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “chiến tích của hắn vượt qua cả thần tử Đại La năm xưa”. 

 “Đại La Kiếm Tông quả nhiên có nhân tài”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông vuốt râu, có thể coi là mỉm cười khoái chí, ông ta đã mất một thần tử Đại La nhưng lại tìm ra được một người bá đạo hơn. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lại ngồi xuống trên thiên lộ vô tận. 

 Hắn lấy ra vò rượu trút một ngụm rồi nhìn Tử Thiên và Tử Ly ở bậc mây thứ chín trăm chín mươi chín với ánh mắt hào hứng: “Hai vị huynh đệ nghỉ đủ chưa?” 

 Nghe vậy, Tử Ly và Tử Thiên mặt mày lạnh hẳn lại, đây là sự coi thường ra mặt sao? 

 Cả hai người lần lượt hắng giọng ngưng tụ khí huyết và xông lên vân đài một mạch. 

 Giết! 

 Bước lên vân đài, cả hai cứ thế tế ra sát kiếm, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ trảm diệt thiên địa. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đứng dậy tiếp tục chiến đấu. 

 Lúc này, thiên lộ vừa im ắng chưa lâu đã lại lần nữa rung chuyển. 

 Dù là một đấu hai nhưng Diệp Thành vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn, hắn liên tiếp sử dụng bí thuật, dùng kiếm đạo của Đại La Kiếm Tông, rất nhiều bí thuật đã được hắn phục chế, kiếm đạo mạnh mẽ uy lực trong tay hắn. 

 Những người xung quanh tái mặt. 

 Tử ly và Tử Thiên dù không mạnh bằng Tử Dương nhưng lúc này lại là thế hai đấu một, ấy thế mà vẫn không địch được Diệp Thành, bọn họ bị đánh tới tấp không ngẩng nổi mặt lên.