Tiên Võ Đế Vương

Chương 1876: Tiền bối cấp bậc Thánh Vương



Hắn thắng rồi, bốn đệ tử xuất sắc nhất của Đại La Kiếm Tông thì một người bị hắn trảm diệt, ba người bại trong tay hắn, cho dù là bước lên thiên lộ hay vân đài đối đầu thì hắn cũng là thần tử xứng đáng, không có gì phải hổ thẹn. 

 Được lắm! 

 Tiếng hô hào vang dội tạo thành làn sóng, không cần phải chọn nữa, Diệp Thành làm thần tử là hợp tình hợp lý, không biết để bọn họ biết được thân phận thực sự của Diệp Thành thì liệu có tức ói ra máu không nữa. 

 A...! 

 Tiếng gằn phẫn nộ và tiếng la hét vang vọng khắp ba phương, đó là Tử Dương, Tử Ly và Tử Thiên, đặc biệt là Tử Dương, trước đó hắn tranh hùng thất bại, lần này hắn lại thất bại, bại tới mức thê thảm. 

 Thiên Lộ đã biến mất, Diệp Thành hả hê bay từ trên trời xuống, bộ dạng trông cũng rất da dáng. 

 “Lý Khang, lên trước nhận lệnh”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, giọng nói vang vọng khắp vùng đất phong địa, mang theo uy nghiêm của một vị Thánh Chủ khiến xung quanh im phăng phắc. 

 Diệp Thành vuốt tóc tự nhiên và không quên chỉnh lại áo, sau đó sải bước lên bậc đá. 

 Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lấy ra kiếm lệnh và túi càn khôn, bên trong túi càn không có một nghìn nguyên thạch và rất nhiều bí quyển, thần thông, đan dược cũng như tiên thảo. 

 “Đa tạ Thánh Chủ”, Diệp Thành đương nhiên không hề khách khí, chỉ có điều, lệnh bài của thần tử kia khiến hắn cảm thấy tò mò, đó là tấm lệnh bài được đúc từ tiên kim đặc biệt, Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc này tỏ ra vô cùng thích thú. 

 “Có nên cầm tấm lệnh bài này đi một vòng quanh Bắc Đẩu Tinh Vực không nhỉ?”, trong lòng Diệp Thành thầm có tính toán, thân phận cao quý như thần tử Đại La mà lượn một vòng thì chắc chắn thu về không ít món đồ hay ho. 

 “Lý Khang ở lại, những người khác lui đi”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông cất giọng điềm tĩnh. 

 Nghe vậy, phong chủ của từng nói lần lượt dẫn theo đệ tử của mình lui ra khỏi vùng đất Phong Thiền, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ thấy một trận chiến đặc sắc đến vậy. 

 Điều đáng nói đó là người của Tử Trúc Chân Nhân và Tử Trúc Phong lúc rời đi trông rất hiên ngang, Tử Trúc Phong có thần tử, tương lại sẽ là Thánh Chủ, Tử Trúc Phong cũng sẽ lên như diều gặp gió. 

 Sau khi đệ tử và trưởng lão lui đi thì chỉ còn lại Diệp Thành và mười tám vị Thánh Nhân trong đó có cả Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông. 

 Diệp Thành vẫn đứng ở vị trí cũ, hắn diễn rất tròn vai và tỏ ra cung kính. 

 Phía lão bối của Đại La Kiếm Tông nheo mắt nhìn Diệp Thành như đang muốn tìm kiếm gì đó. 

 Diệp Thành bị nhìn chằm chằm thì tỏ ra không được tự nhiên, cũng may có chu thiên diễn hoá che đi huyền cơ nếu không thì hắn đã bị bọn họ nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, vậy thì tiếp sau đây sẽ vô cùng náo nhiệt. 

 “Bản tôn rất bất ngờ, một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, làm thế nào mà ngươi có thể mạnh như vậy được?”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lên tiếng, đôi mắt chăm chú quan sát Diệp Thành. 

 “Khi đệ tử ra ngoài lịch luyện tình cờ gặp được một vị tiền bối, vị ấy đã truyền cho đệ tử bí thuật”, Diệp Thành biện đại một lý do. 

 “Tiền bối?” 

 “Tiền bối cấp bậc Thánh Vương”, Diệp Thành lập tức đáp lời. 

 “Thánh Vương?”, mười tám Thánh Nhân chợt sáng mắt, Thánh Vương là sự tồn tại mạnh mẽ thế nào, cho dù là Đại La Kiếm Tông thì cũng chỉ có một vị Thánh Vương, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại may mắn như vậy. 

 “Chẳng trách...”, mười tám vị Thánh Nhân trầm trồ và không hề tỏ ra hoài nghi với lời Diệp Thành nói. 

 “Thánh Chủ, nghe nói người phong vị thần tử phải cảm ngộ được kiếm ý của kiếm thần”, Diệp Thành xoa tay, miệng mỉm cười: “Không biết bao giờ đệ tử mới có thể đi cảm ngộ kiếm ý của kiếm thần ạ?” 

 “Bảo ngươi ở lại chính là để ngươi cảm ngộ kiếm ý của Kiếm Thần”, một vị Thánh Vương mỉm cười, nói. 

 “Bắt đầu thôi”, mười tám vị Thánh Vương lần lượt ngẩng đầu sau đó sử dụng ấn quyết giống nhau. 

 Sau khi tất cả mọi người ổn định ấn quyết thì vùng đất Phong Thiền mới rung chuyển, có một đạo tiên quang lạ thường bay lượn một đạo quang môn hiển hiện cao cả trăm trượng, có thể coi là đại khí dồi dào. 

 Diệp Thành nheo mắt và nhanh chóng nhìn ra manh mối của quang môn. 

 Quang môn chính là một loại thông đạo, thông đạo này chỉ có thể mở khi có mười tám vị Thánh Nhân có mặt cùng một lúc, cũng chẳng trách mà trước đó hắn không tìm thấy. 

 Đại La Kiếm Tông rất coi trọng kiếm ý của Kiếm Thần nên giữ rất kín, bọn họ sợ bên ngoài nhìn thấy nên đã không tiếc dùng ấn quyết của mười tám vị Thánh Nhân phong cấm, đây có thể coi là một hành động vô cùng thận trọng. 

 “Đi thôi”, một vị Thánh Nhân mỉm cười. 

 “Ngươi chỉ có ba ngày”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lên tiếng. 

 “Đa tạ Thánh Chủ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhấc chân đi vào bên trong quang môn khổng lồ. 

 Sau khi Diệp Thành đi vào, quang môn lập tức biến mất, hắn không hề thấy bất cứ khí tức nào. 

 Nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông và mười bảy vị Thánh Nhân lần lượt vuốt râu, trong ánh mắt rõ vẻ bất ngờ, tất cả cũng bởi Diệp Thành thể hiện quá xuất sắc. 

 Phía này Diệp Thành đã bước qua một quang môn khác. 

 Lúc này, trước mặt hắn chính là cả một thế giới, thế giới này không hề rộng lớn, cũng chỉ chừng một trăm nghìn trượng, có một bức tường đá khổng lồ, quang hoa trên tường đá rực rỡ lấp lánh thần hoa như ẩn như hiện. 

 Diệp Thành bước vào, đứng trước tường đá, chỉ cần nhìn là hắn đã nhìn thấu một đường kiếm được phong ấn trên tường đá. 

 Vút! Vút! 

 Trong lúc này, Diệp Thành còn có thể nghe thấy từng âm thanh ‘vút vút’ vang lên vô cùng chói tai, một đường kiếm đơn giản nhưng lại lạc ấn vô số kiếm ý, đó là một loại đạo, đạo của Chư Thiên Kiếm Thần. 

 Kiếm ý của Kiếm Thần! 

 Diệp Thành vô thức giơ tay khẽ chạm vào đường kiếm đó. 

 Vừa chạm vào, thần trí của Diệp Thành liền run rẩy, hắn bị đưa vào một ý cảnh huyền diệu. 

 Sau khi hiện thân lần nữa, Diệp Thành đã ở một vùng tinh không vô tận. 

 Bắc Đẩu Tinh Vực! 

 Diệp Thành đảo mắt nhìn tứ phía và nhận ra nơi này. 

 Hắn nhìn thấy một bóng người hư ảo, y phục trắng, tóc bạc, như mộng như ảo, có điều hắn vẫn không nhìn rõ chân dung người này, trông người này rất giống với bóng người hư ảo mà hắn nhìn thấy ở nơi sâu thẳm của Đại La Kiếm Tông. 

 Bóng người hư ảo đó không cần nói cũng biết chính là thân của kiếm ý trong Chư Thiên Kiếm Thần. 

 Thân kiếm ý đứng trong tinh không, hay tay chắp sau lưng, khẽ nghẩng đầu tĩnh lặng nhìn hư thiên, mái tóc bạc không có gió cũng tự tung bay, người này giống một thư sinh nho nhã, không hề mang theo sát khí, mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường, không hề có lấy uy nghiêm của kiếm thần. 

 “Kiếm Phi Đạo, người có nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc.

“Kiếm Phi Đạo, người còn nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, Diệp Thành giọng khản đặc, hắn đung đưa trong tinh không của cảnh, mang theo nỗi mệt mỏi của cả chặng đường phong trần, cũng mang theo bao nỗi bể dâu. 

 Chỉ một câu nói mà khiến bóng hình hư ảo của kiếm ý Kiếm Thần chợt run rẩy, quay đầu lại nhìn Diệp Thành. 

 Thế nhưng ông ta không hề lên tiếng, chỉ đứng đó tĩnh lặng giống như một pho tượng đượng điêu khắc nhìn Diệp Thành, đôi mắt như giếng sâu không đáy, đờ đẫn vô hồn mang theo nỗi hoan hoải. 

 “Người còn nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước nhìn kiếm ý Kiếm Thần. 

 Có điều câu nói của hắn vẫn không nhận được hồi đáp, kiếm ý Kiếm Thần vẫn mơ màng. 

 Diệp Thành cau mày, hắn mở tiên nhãn nhìn thấu kiếm ý, mặc dù kiếm ý có linh trí nhưng lại ở trạng thái lờ mờ, không mang theo kí ức của Kiếm Thần chứ đừng nói là nhắc đến Đông Hoàng Thái Tâm. 

 Thế rồi Diệp Thành giơ tay lên, xoè năm ngón tay ra hướng về phía kiếm ý Kiếm Thần. 

 Chu thiên diễn hoá! 

 Diệp Thành khẽ hô lên, bí thuật chu thiên diễn hoá được vận chuyển, hắn muốn thông qua kiếm ý để thôi diễn Kiếm Thần. 

 Diệp Thành không hi vọng chu thiên diễn hoá có thể tính ra được Chư Thiên Kiếm Thần ở vị trí nào vì đạo hành của hắn còn quá thấp, dù có bí pháp mạnh như chu thiên diễn hoá thì cũng không tính ra được Kiếm Thần ở đâu. 

 Có điều hắn vẫn phải tính, mục đích rất đơn giản, chính là kéo theo sự chú ý của Kiếm Thần. 

 Kiếm Thần chính là người có tu vi Chuẩn Đế Đỉnh Phong, có người dùng bí thuật tính toán ra ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ phát hiện ra, chỉ cần Kiếm Thần phát hiện ra thì Diệp Thành đã thành công rồi, Kiếm Thần rất có khả năng sẽ vì chuyện này mà giáng lâm tới Bắc Đẩu Tinh Vực. 

 Vì chu thiên diễn hoá nên xung quanh kiếm ý của Kiếm Thần có phù văn cổ xưa hiển hiện, tự xếp hàng tổ hợp lại với nhau. 

 KIếm ý cau mày muốn bước đi nhưng lại bị thái hư long cấm của Diệp Thành cấm cố. 

 Chu thiên diễn hoá! 

 Diệp Thành lại lần nữa hô lên, lấy đạo tắc và căn nguyên làm nền tảng để trợ cho sự vận chuyển của chu thiên diễn hoá. 

 Trong lúc tính toán, hắn cũng tìm được một chút manh mối từ kiếm ý kia, đó là một huyền cơ kết nối giữa kiếm ý và kiếm thần do vậy mà Diệp Thành tiếp tục dựa vào huyền cơ đó mà tính toán tiếp. 

 Trong không gian, sức mạnh của bí thuật chu thiên đã vượt qua cả tinh không, điên cuồng truy tìm về phía nguồn gốc của huyền cơ. 

 Diệp Thành nhìn thấy một vùng đất vô biên vô tận, trông như tiên cảnh. 

 Ở một đỉnh núi, một bóng hình đứng đó, y phục trắng, tóc bạc, chỉ thấy phần lưng mà không rõ chân dung, người này như một vị tiên siêu thoát phàm trần khiến thế gian không khỏi ngưỡng mộ. 

 Ông ta chính là Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo, là thần thoại một đời của Chư Thiên Vạn Vực. 

 Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, cuốn theo bụi trần, cũng cuốn bay mái tóc bạc của Kiếm Thần khiến ông ta khẽ cau mày. 

 Chu thiên diễn hoá! 

 Kiếm Thần khẽ giọng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn hư vô như thể nhìn ra vô số tinh vực dù cách xa vời vợi, ông ta nhìn thấy một vùng tinh không rộng lớn tên Bắc Đẩu, nơi đó có một người đang dùng bí thuật để tìm kiếm ông ta. 

 Phụt! 

 Trong tinh không, Diệp Thành phun ra máu, hắn gặp phản phệ khủng khếp, đôi mắt, đôi tai và mũi cũng chảy máu, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ cũng trở nên vô cùng thảm hại trong giây phút này. 

 Hắn ta đã thấy Chư Thiên Kiếm Thần và cũng gặp phải phản phệ khủng khiếp, suýt chút nữa đã mất mạng. 

 Vù! 

 Ý cảnh giữa tinh không rung chuyển, kiếm ý của Kiếm Thần thoát biến ra khỏi sự trói buộc của thái hư long cấm, giơ tay gạt đi chu thiên diễn hoá của Diệp Thành, Diệp Thành vừa bị thương lại lần nữa phản phệ, thánh thể nứt lìa. 

 Diệp Thành cố gắng đứng vững, ngưng tụ lại thánh thể nhưng khuôn mặt lại tái nhợt như chẳng còn giọt máu. 

 Kiếm ý vẫn đứng đó lặng lẽ quan sát Diệp Thành, đôi mắt vô hồn. 

 Vút! 

 Chỉ nghe thấy một âm thanh “vút” vang lên, Diệp Thành tế ra kiếm Xích Tiêu, khí thế tăng nhanh, khí huyết sục sôi, sau đó là hỗn độn dị tượng được hắn mở ra, tiếp đến, đến ma đạo cũng được mở. 


 Kiếm ý của Kiếm Thần vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, khẽ giơ tay, một tay vẽ ra một dải tinh hà mang theo đạo của Kiếm Thần, ẩn chứa kiếm ý vô thượng, sau đó thông qua một đòn trảm diệt đạo kiếm mang cái thế kia của Diệp Thành. 

 Vạn Kiếm Phong Thần! 

 Diệp Thành lùi về sau đứng vững sau đó thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt đến, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ, thông qua một đòn tuyệt sát mang theo đạo vô địch, mang theo tín niệm tất thắng. 

 Thế nhưng nhát kiếm đỉnh phong đó của hắn lại bị kiếm ý Kiếm Thần dùng hai ngón tay khẽ kẹp chặt.