Tiên Võ Đế Vương

Chương 1884: Một trăm năm rồi!



“Đương nhiên là có, hơn nữa còn không ít”, Diệp Thành nở nụ cười, ngay khi người đầu tiên tới hắn đã sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, hắn có thể chuẩn xác tính ra được ai là người chuyển kiếp, người của tinh vực này vẫn chưa đến đủ, vậy mà hắn đã tìm được không dưới ba nghìn người chuyển kiếp. 

 “Cảm ơn Kiếm Thần đã giúp đỡ”, Diệp Thành cảm kích nhìn đạo thân Kiếm Thần. 

 “Mỗi người của Chư Thiên Vạn Vực đều nợ Đại Sở một mạng, tìm được họ là nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay của ngươi, cũng là nguyện vọng ấp ủ từ lâu của Kiếm Thần”, đạo thân Kiếm Thần cười ôn hoà: “Cảm ơn Đại Sở đã bảo vệ chúng sinh”. 

 “Vãn bối thay chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở cảm ơn Kiếm Thần”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay, nhưng không phải bắn ra một tia tiên quang mà là cả vùng tiên quang, hình thành một gợn sóng, lấy hắn làm trung tâm, lan ra tứ phía, bay vào đầu mày của từng người chuyển kiếp. 

 Ngay lập tức, thân thể những người chuyển kiếp được tiên quang bao phủ đều run lên. 

 Trong số đó có tu sĩ, cũng có linh thú yêu thú, còn có không ít tiên thảo, tiên thạch… 

 Cảnh tượng đột ngột khiến đám người khắp nơi đều giật mình, ngơ ngác nhìn những người đang ôm đầu rên rỉ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không biết Diệp Thành đã làm gì họ. 

 “Không cần lo lắng”, đạo thân Kiếm Thần nói, trên mặt vẫn mang nụ cười ấm áp khiến người ta như tắm gió xuân kia, cũng coi như cho tu sĩ bốn phương viên thuốc an thần, không làm họ hoảng sợ. 

 Kiếm Thần đã lên tiếng đương nhiên không có ai dám nghi ngờ, sức chiến đấu của Kiếm Thần cao như trời, cần gì phải dùng cách này, nếu Kiếm Thần muốn giết người thì tinh vực này sẽ chẳng ai có thể may mắn sống sót, bao gồm cả Thánh Vương. 

 Ưm! 

 Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên không ngớt trong tinh không, khi tiên quang bay vào, những người chuyển kiếp cũng dần được mở ra ký ức kiếp trước, nhớ lại chuyện cũ và cũng nhớ lại trận huyết chiến khi xưa. 

 Diệp Thành hít một hơi thật sâu đứng trên tinh không, lẳng lặng nhìn mọi người, vẻ mặt hơi tang thương. 

 Người chuyển kiếp không ít, cũng gần như bao gồm tất cả thế lực ở Đại Sở, có Nam Sở cũng có Bắc Sở, có lão bối cũng có tiểu bối, có nam tu cũng có nữ tu, có người hắn đã gặp cũng có những người hắn chưa từng gặp, đều là anh hồn của Đại Sở tử trận trong trận đại chiến với Thiên Ma. 

 Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là không có ai trong số những người này cực kỳ quen thuộc với hắn, người duy nhất được coi là quen thuộc là một trưởng lão của Hằng Nhạc Tông mà hắn có duyên gặp gỡ vài lần. 

 Không biết đến lúc nào, tiếng rên đau đớn trong tinh không dừng lại. 

 Những người chuyển kiếp mở ra ký ức kiếp trước đều ngửa mặt, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Thành đang đứng bên cạnh đạo thân Kiếm Thần, bóng dáng đó vẫn còn in sâu vào linh hồn họ dù là kiếp trước hay kiếp này, đó là Thánh chủ của Thiên Đình, người đã đòi lại nợ máu cho Đại Sở. 

 “Chào mừng trở lại!” 

 Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt. 

 “Một trăm năm rồi!” 

 Hơn ba nghìn người chuyển kiếp bật khóc, sau đó tất cả đều quỳ xuống trên tinh không. 

 Diệp Thành phất tay tế ra một lực dịu nhẹ đỡ những người chuyển kiếp dậy. 

 Họ còn không kịp lau nước mắt đã từ mọi hướng chạy về phía hắn. 

 Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, trước khi tỉnh mộng họ vẫn còn đang canh giữ bảo vệ tường thành Nam Sở, chiến đấu để bảo vệ quê hương, sau khi tỉnh lại còn có thể gặp lại Thánh chủ của kiếp trước, tâm trạng này có thể được tưởng tượng xúc động đến thế nào. 

 Khung cảnh ấm áp và cảm động, năm tháng trôi qua, người chuyển kiếp quây quần bên nhau kể về quá khứ, rơi nước mắt cảm khái, nhớ lại người kiếp trước, nghĩ về tình quê hương. 

 Cảnh tượng này khiến tu sĩ bốn phương đều hơi bối rối, trong số những người đó có rất nhiều người của gia tộc họ, họ không hiểu thế này là thế nào, sao những người đó lại khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

 Bên này, Diệp Thành đã biến yêu thú, linh thú, tiên thảo và tiên thạch là người chuyển kiếp thành hình người: “Còn rất nhiều người cần ta đi tìm, các ngươi tạm thời ở lại tinh vực này trước nhé, đến một năm nào đó khi ta tìm được hết tất cả người chuyển kiếp thì sẽ đưa các ngươi cùng về quê hương Đại Sở”. 

 “Ngày đó sẽ không quá xa”, nói đến quê hương Đại Sở, những người chuyển kiếp lại lau nước mắt. 

 “Ta không muốn những người này gặp phải chuyện gì”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, giọng nơi hư ảo truyền khắp tinh không. 

 “Nhất định sẽ không phụ sự giao phó của Kiếm Thần”. 

 “Đa tạ”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi khẽ phất tay áo, một dải tinh hà xuất hiện trên tinh không, đó là cảm ngộ đạo của ông, ngưng tụ trong tinh hà này, cũng coi như là kết nhân quả. 

 Thấy vậy, tu sĩ các nơi đều dời mắt khỏi Diệp Thành, kích động nhìn dải tinh hà đó, nó cực kỳ loá mắt, lấp loé những ánh sáng huyền bí, mang theo đạo uẩn không thể nói bằng lời, đó là cảm ngộ đạo của Kiếm Thần, ông đang cho họ cơ hội cảm ngộ! 

 Đạo thân Kiếm Thần khẽ cười, nhẹ nhàng xoay người đi về nơi xa, sau lưng vẫn còn vang lên những tiếng cung tiễn như sóng thuỷ triều. 


 Điều đáng nói là tu sĩ bốn phương đều nhìn người chuyển kiếp bằng ánh mắt với ẩn ý sâu xa, có thể khiến Chư Thiên Kiếm Thần đích thân lên tiếng gửi gắm, thân phận của họ không đơn giản, không thể đụng đến. 

 Một khúc nhạc đệm qua đi, tu sĩ đông như thuỷ triều đều ngồi xếp bằng dưới tinh hà, tĩnh tâm cảm ngộ, tinh hà đó là tạo hoá cơ duyên, đại đạo của thần thoại Chư Thiên chỉ có thể cầu chứ không thể gặp. 

 Vì thế không lâu trước đó tinh không còn náo nhiệt, thoáng chốc đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. 

 Trong bóng tối chỉ có âm thanh đại đạo cổ xưa mang theo đạo uẩn vô tận vang lên trong tinh vực, món quà này của thần thoại Chư Thiên có ảnh hưởng tới cả thế hệ, đó là sự lột xác và niết bàn của đạo.