Tiên Võ Đế Vương

Chương 1889: Chìm trong giấc mộng



Nghe lời khẩn cầu của Diệp Thành, Tướng Thần không hồi đáp luôn mà vẫn đứng sừng sững trên đỉnh núi như pho tượng. 

 Diệp Thành không nói thêm gì nhưng lại bị giọng của đạo thân Kiếm Thần lên tiếng ngắt lời: “Không nói gì nghĩa là đồng ý”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành vô cùng kích động, hắn lập tức chắp tay hành lễ với Thần Tướng sau đó quay người xuống núi, tới vùng đất u ám đen thui bên dưới sau đó đảo mắt nhìn tứ phương rồi mới phất tay. 

 Tiếp đó liền có hàng trăm đạo tiên quang bay ra. 

 Mỗi một luồng tiên quang đều có mục tiêu, bay vào trong từng cỗ quan tài bằng đá, bay vào trán của người bên trong quan tài. 

 Đột nhiên, hàng trăm cỗ quan tài rung lên, bên trong mỗi quan tài có tiếng gào thét đau đớn vang lên, người chuyển kiếp trong quan tài tỉnh lại và được thức tỉnh kí ức kiếp trước. 

 Diệp Thành đứng trên mảnh đất âm u, lặng lẽ chờ đợi. 

 Trên đỉnh núi, Thần Tướng hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành bên dưới, trong đôi mắt trống rỗng kia luôn có ánh sáng xa xăm cổ xưa loé lên mang theo sự kinh ngạc, nghi ngờ, mơ hồ và từng trải. 

 Đạo thân Kiếm Thần tiến lên trước sóng vai với ông ta nhìn xuống bên dưới: “Năm tháng như con dao, ngươi và ta cũng đã già rồi”. 

 “Quan tài của ta đã chuẩn bị từ lâu rồi”, Thần Tướng nói với giọng lạnh lùng cô tịch, không mang theo chút tình cảm gì như thể mọi tình cảm trên đời đã bị năm tháng xoá đi sạch sẽ. 

 “Chìm trong giấc mộng ngàn thu ở nơi này cũng an yên”. 

 “Đừng tới làm phiền ta nữa”, Thần Tướng dần hoá thành làn khói biến mất trên đỉnh núi, chỉ có giọng nói vẫn còn vang vọng khắp thiên địa: “Đi tìm Phục Hy để nghịch thiên cải mệnh cho hắn”. 

 “Nếu có thể tìm đươc ông ta thì nhất định sẽ không tới làm phiền ngươi”, nhìn Thần Tướng biến mất, đạo thân của Thần Tướng lầm bẩm ném ánh mắt sang Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ thê lương. 

 Bên dưới, vài trăm quan tài đã nứt lìa. 

 Từng bóng người bước ra khỏi quan tài, có lẽ vì ngủ quá lâu nên vai và đầu phủ đầy bụi, đến cả tay giơ lên cũng cứng ngắc, mặc dù bọn họ là người nhưng lại trông giống như thi thể biết đi. 

 Trên không gian u tối lúc này vô cùng tĩnh lặng, vài trăm người chuyển giới run rẩy thẫn thờ nhìn Diệp Thành, nước mắt dàn dụa, kí ức kiếp trước được mở ra, quá khứ hiện về nên tâm cảnh bọn họ hết sức xúc động. 

 “Hoan nghênh quay trở lại”, trong nụ cười của Diệp Thành mang theo bao nỗi bể dâu. 

 “Một trăm năm rồi”, vài trăm người chuyển kiếp mặt dàn dụa nước mắt, giọng nói nghẹn lại. 

 Được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, cảnh tượng thật kiến người ta cảm động, trong vài trăm người chuyển kiếp cũng chỉ có một người đứng như pho tượng, khuôn mặt không mang theo bất cứ cảm xúc nào, thần thái đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng. 

 Đó là U Minh Diêm La Vương, trăm năm trước ông ta cùng chiến đấu với tu sĩ của Đại Sở, cũng là một thành viên trong đoàn quân viễn chinh của Đại Sở, dưới thiên ma trụ chọc trời, ông ta đã hợp sức với Pháp Luân Vương trảm diệt Ma Quân của Thiên Ma. 

 Cho dù là chuyển kiếp thì U Minh Diêm La Vương vẫn mang theo vẻ lặng ngắt như thể đã chết giống như kiếp trước, giống như thể ông ta đã quá quá quen với sinh tử, chỉ là không còn tri giác với những năm tháng bể dâu này từ lâu. 

 Diệp Thành đem vài trăm người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh còn U Minh Diêm La Vương lại lặng lẽ quay người, chậm rãi đi về phía sâu trong vùng đất U Minh, ông ta không định rời đi cùng Diệp Thành. 

 Diệp Thành đứng đó tĩnh lặng quan sát bóng hình U Minh Diêm La Vương dần xa mà không tiến lên ngăn cản. 

 Theo như U Minh Diêm La Vương thấy thì U Minh Tinh này mới là nơi mà ông ta nên quay về, ông ta đã sống quá lâu nên thực sự mơ hồ với những sự việc của kiếp trước và muốn giữ lại kí ức vừa cổ xưa và xa xăm ở vùng đất U Minh này. 

 Diệp Thành thở dài, hắn lặng lẽ quay người đi theo bước chân của đạo thân Kiếm Thần, bay ra khỏi U Minh Tinh: “Tiền bối, Thần Tướng đó có lai lịch thế nào mà lại có thể sánh ngang với bản thể Kiếm Thần của người?” 

 “Ông ta chính là người của thời đại Thái Hư”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, “Thái Cổ, nguyên thân chân thần bị trảm, chỉ để lại một phần cơ thể làm vỏ bọc bên ngoài, có thể gọi là thi thể cổ xưa, sau bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng, tử thi không tiêu đi mà sinh ra linh trí, tu Minh Đạo mà thành, đó chính là Thần Tướng của hiện tại”. 

 “Thời đại Thái Hư”, Diệp Thành tặc lưỡi, vài triệu năm, đó là thời gian dài thế nào chứ. 

 “Ừm”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì đạo thân Kiếm Thần ở phía trước đã dừng chân, nghiêng đầu nhìn hư vô, đôi mắt như giếng sâu không chút gợn sóng dần nheo lại. 

 “Sao vậy tiền bối?” 

 “Hoàng Đế của Đại Sở đã giải phong ấn rồi”. 

 “Hoàng Đế của Đại Sở?”, Diệp Thành vội ngẩng đầu nhìn về một hướng trong hư vô như đạo thân của Kiếm Thần, hắn cố gắng tập trung quan sát nhưng vì đạo hành còn hạn chế nên không nhìn thấy gì. 

 “Tám vị Hoàng Đế của Đại Sở đều giải phong ấn cả rồi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang đạo thân Kiếm Thần. 

 “Có lẽ là vậy”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi còn bấm tay tính toán để tăng thêm sự chắc chắn: “Đại Hạ Thần Triều, Côn Luân Hư, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, giờ thêm Hoàng Đế Đại Sở, đến cả cấm khu thậm chí là cao thần cũng đều bị kinh động, trận thế quá lớn”. 

 “Nói vậy thì Đại Sở sẽ nhanh chóng được tìm thấy?”, Diệp Thành không kìm nén nổi xúc động. 

 “Không đơn giản như thế đâu”, đạo thân Kiếm Thần thu lại thần thông tính toán, “mặc dù ngươi tính toán ra được vị trí đại khái của Đại Sở nhưng lại không biết vị trí chính xác, cho dù là trận thế lớn thì cũng như mò kim đáy bể thôi”. 

 “Năm trăm năm, hi vọng Đại Sở có thể trụ được tới lúc đó”, trong lòng Diệp Thành dâng trào niềm hi vọng mãnh liệt. 

 “Có một số chuyện ta cần phải dặn ngươi trước”, đạo thân Kiếm Thần lãnh đạm, “nhiều nhất là ba tháng ta có thể đi cùng ngươi, chặng đường tiếp theo ngươi phải đi một mình rồi, rồi sẽ có ngày tới Huyền Hoang Đại Lục, lúc đó nhớ không được quá cao ngạo, tu sĩ Đỉnh Phong của Côn Luân Hư, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên và nhiều vị Hoàng Đế của Đại Sở đã rời khỏi Chư Thiên Vạn Vực đi tìm Đại Sở, không thể bảo vệ ngươi được”. 

 “Vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tự biết đạo thân Kiếm Thần đang dặn dò hắn chuyện hậu sự. 

 “Vậy thì lên đường thôi”, bên trong cơ thể đạo thân Kiếm Thần có một đạo tiên quang bay ra bao quanh Diệp Thành. 

 Cả hai người như hai đạo tiên quang cứ thế bay về phía Đông, tốc độ của đạo thân Kiếm Thần rất nhanh, có lẽ biết thời gian của mình không còn nhiều nên mới muốn tìm nhiều người chuyển kiếp hơn trong khoảng thời gian ngắn nhất. 

 Cả chặng đường, Diệp Thành lặng lẽ đi theo đạo thân Kiếm Thần, so với tốc độ của ông ta thì tốc độ của hắn kém hơn nhiều. 

 Sau một ngày, cả hai người bước ra khỏi Âm Minh Tinh Vực. 

 Trước mặt bọn họ là một tinh vực rất mới lạ. 

 So với Âm Minh Tinh mà nói thì tinh vực này sinh khí dồi dào, khí tức sinh linh mạnh mẽ. 

 Lại diễn bài cũ, Diệp Thành đứng giữa trung tâm tinh vực và thi triển đại thần thông, đạo thân Kiếm Thần hỗ trợ thêm bí thuật, mượn uy thế của Chư Thiên Kiếm Thần để loan tin cho tứ phương. 

 Tinh Không rung chuyển, từ tứ phương đều có bóng người bay tới giống như biển cả. 

 Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù vùng tinh vực này rộng lớn nhưng cũng chỉ có trăm người chuyển kiếp, trên chín phần đều là hậu duệ của các vị Hoàng Đế, trong đó có một vị thần tướng dưới trướng Hoàng Đế. 

 Thời gian cấp bách nên Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần không ở lại lâu, bọn họ gặp gỡ vội vàng rồi lại rời đi, còn người chuyển kiếp được đưa ra khỏi Âm Minh Tinh cũng được giao phó cho tinh vực này. 

 Tiếp đó là cả chặng đường rất dài. 

 Cả hai người sóng vai đi qua từng tinh vực, tìm thấy từng tốp người chuyển kiếp, số lượng có nhiều có ít nhưng đều được giao phó và gửi gắm ở các tinh vực, chỉ đợi một ngày nào đó bọn họ đoàn tụ cùng quay về Đại Sở. 

 Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba tháng trôi qua. 

 Ba tháng trời, cả hai người đã đi gần ba mươi tinh vực, quan trọng là thời gian di chuyển dài, tinh không lại rộng lớn, cho dù có sự hỗ trợ của tinh không vực đài thì cũng tiêu tốn không ít thời gian. 

 Tinh không vời vợi vô cùng im ắng. 

 Đã đến lúc đạo thân Kiếm Thần phải rời đi, bóng hình dần tan biến, cứ thế biến mất giữa hư vô. 

 Thấy vậy, Diệp Thành tiến lên một bước chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính, cung tiễn đạo thân Kiếm Thần. 

 Đạo thân Kiếm Thần mỉm cười, nụ cười ôn hoà hân hoan nhìn khuôn mặt một hậu bối tuyệt thế. 

 Dù đạo thân Kiếm Thần rất muốn bảo vệ Diệp Thành và người chuyển kiếp nhưng thời gian không đợi bất cứ một ai, bản thể bị thương, phản phệ quá mạnh, một đạo thân có thể trụ được đến bây giờ đã là nghịch thiên rồi. 

chapter content