Tiên Võ Đế Vương

Chương 1896: Tìm được rồi



Sau khi phong cấm hoàn toàn con lừa, thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím mới ngồi xổm xuống, sau khi lục lọi một hồi mới nhìn tới chiếc chuông đeo trên cổ nó. 

 Chiếc chuông này không phải vật bình thường mà là một pháp khí giống như túi đựng đồ. 

 Chuông lắc lư phát ra âm thanh lanh lảnh, tất cả bảo vật bên trong đều được đổ hết ra ngoài. 

 Woa! 

 Đạo Chích vừa mới ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đã kinh ngạc trợn tròn mắt, liên tục nuốt nước bọt. 

 Không chỉ hắn ta trợn tròn mắt mà mắt Diệp Thành cũng sáng lên, nếu trách chỉ có thể trách trong chiếc chuông túi đựng đồ của con lừa kia có quá nhiều bảo vật, không nói nguyên thạch, đan dược, chỉ riêng pháp khí cấp bậc Chuẩn Thánh thôi cũng đã không ít. 

 Lại nhìn đến thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím kia, lúc này họ đang lục lọi trong đống bảo vật như đang tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa thứ đó còn rất quan trọng với bọn họ. 

 “Nếu biết con lừa này giàu có như vậy, lúc trước đã nên cướp nó từ sớm”, Đạo Chích ngoác miệng cảm thán. 

 “Đúng là không nhìn ra”, Diệp Thành thở dài, hắn không nhìn ra chiếc chuông trên cổ con lừa đó là pháp khí túi đựng đồ, nếu để hắn biết trong đó có nhiều bảo vật thì nó đã phải quỳ sớm hơn rồi. 

 “Tìm được rồi”, khi hai người đang nói thì tiếng hô vui vẻ của lão già áo tím từ cách đó không xa vọng lại, trong tay ông ta là một viên thần châu màu tím phi phàm, xung quanh có đạo uẩn huyền bí, bọn họ đuổi giết con lừa này điên cuồng như thế chắc hẳn là vì viên thần châu ấy. 

 “Cuối cùng cũng đòi lại được bảo vật gia truyền”, lão già áo tím còn lại thở phào nhẹ nhõm. 

 “Có được nhiều bảo vật như vậy, không định chia cho chúng ta với à?”, Đạo Chích tiến lại gần, nhìn đống bảo vật rồi xoa xoa tay nhìn hai lão già áo tím. 

 “Tiểu hữu thích cái nào thì cứ lấy đi”, hai lão già áo tím rất hào phóng, không hề keo kiệt chút nào. 

 “Chỉ chờ câu này của ông thôi đấy”, Đạo Chích cười khà khà, lấy một cái bao tải lớn ra, đó là một túi đựng đồ cỡ lớn, thấy gì là lấy cái đó, không chút khách sáo. 

 Lúc này hai lão già áo tím không còn bình tĩnh được nữa, không khách sáo với ngươi là ngươi cũng thành thật luôn. 

 Vì thế bọn họ cũng ra tay, giơ tay vơ đống bảo vật chất thành núi vào túi đựng đồ, tốc độ không hề chậm hơn Đạo Chích, nhưng Đạo Chích cũng không tầm thường, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn. 

 Nhìn ba người họ, thanh niên áo trắng không khỏi bật cười, cảm kích nhìn Diệp Thành bên cạnh: “Lần này may nhờ có đạo hữu giúp đỡ, nếu không bảo vật gia truyền nhà ta khó mà đòi lại được”. 

 “Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành ngoáy tai, nếu không vì ngươi là người chuyển kiếp thì lão tử cũng lười để ý. 

 “Không biết sư phụ của đạo hữu là ai?”, thanh niên áo trắng cười ấm áp, trong lòng vẫn rất kinh ngạc, một cảnh giới Hoàng mà lại có thể một chưởng hất bay một Chuẩn Thánh, sức chiến đấu này quá hung hãn. 

 “Tự học thành tài”, Diệp Thành nhún vai, trong lòng hắn cũng rất ngạc nhiên cảm thán trước thanh niên áo trắng, hắn ta là người chuyển kiếp có thiên phú vượt bậc nhất trong những người chuyển kiếp hắn tìm được cho tới giờ, hai trăm năm đã lên Chuẩn Thánh, tốc độ tiến cấp này khiến người ta không thể theo kịp. 

 “Người có được thiên phú như đạo hữu đây đúng là hiếm gặp”, thanh niên áo trắng cũng không truy hỏi kỹ. 

 “Đạo hữu cũng không tệ”, Diệp Thành cười ung dung, phất tay tế ra tiên quang cho nó bay vào đầu mày của thanh niên áo trắng. 

 Lập tức, giây trước thanh niên áo trắng còn nở nụ cười ấm áp, lúc này đã đột nhiên run lên, quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, đau đớn rên rỉ. 

 Thấy vậy, hai lão già áo tím đang giành bảo vật với Đạo Chích đều biến sắc, lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, quát lên ầm trời: “Ngươi đã làm gì thần tử nhà ta?” 

 “Không làm gì cả, đánh thức thần trí của hắn thôi, một lát nữa là ổn”, Diệp Thành nở nụ cười thản nhiên. 

 “Nói láo”, hai lão già áo tím ngự động pháp khí bản mệnh, hợp lực áp về phía Diệp Thành, bọn họ biết thực lực của Diệp Thành nên không dám xem thường, lập tức bộc phát ra sức chiến đấu đỉnh phong. 

 Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn vẫy tay, lòng bàn tay có bí pháp tự diễn hoá, một chưởng lăng thiên trấn áp hai lão già áo tím, mà pháp khí bản mệnh của bọn họ cũng bị Hỗn Độn Thần Đỉnh áp chế. 

 Một lời không hợp là hành động, trận chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh. 

 Hai lão già áo tím kinh hãi, bị cấm chế giữ chặt không thể động đậy, Diệp Thành thâm sâu khó lường, mạnh một cách đáng sợ, một chưởng đã trấn áp được bọn họ, sức chiến đấu này có thể so sánh cùng Thánh Nhân. 

 Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chỉ phong cấm hai người lại, không giải thích nhiều, bởi chuyện này cũng chẳng thể giải thích rõ. 

 Ưm! 

 “Đánh ngươi là điều đương nhiên”. 

 “Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta phải đánh hắn trước đã”, Đạo Chích xắn tay áo chạy lên tát một cái, Long Ngũ vẫn đang mở ký ức, lập tức bị đánh choáng váng. 

 Cảnh tượng tiếp theo rất thê thảm, Đạo Chích cưỡi lên người Long Ngũ liên túc vung tay tát: “Ai bảo ngươi cạo đầu, ai bảo ngươi có khuôn mặt đáng đánh”. 

 “Ta thích ngươi lắm đấy”, Diệp Thành nói với vẻ nghiêm nghị, hắn rất thích tên Đạo Chích này.