Diệp Thành ôm đầu, dường như biết chuyện gì đang xảy ra, cương thi cổ mộ lúc sống chắc chắn là người của chủng tộc rất mạnh, hơn nữa chắc chắn từng có lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mà lời nguyền này sẽ không vì hắn chết mà tiêu tán, một khi có người sử dụng Thiên Chiếu với ông ta sẽ lại kích hoạt lời nguyền.
Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.
Diệp Thành rơi xuống hư không, thần hải ong ong, hắn sử dụng Thiên Chiếu lại nhiều lần sử dụng Thiên Đạo, vốn đã phải chịu phản phệ, lúc này còn bị nguyền rủa càng khiến hắn thê thảm không chịu nổi.
Lại nhìn đến cương thi cổ mộ, đầu ông ta đã biến mất, vì lời nguyền nên ngọn lửa Thiên Chiếu cũng đã dập tắt.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tuy cương thi mất đầu nhưng vẫn đứng đó, sau khi ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn, ông ta lại cất bước nặng nề, lại vươn lòng bàn tay khô khốc hướng về phía Diệp Thành bên dưới.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, trên người bê bết máu, lời nguyền và phản phệ khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, trạng thái đỉnh phong cũng không phải đối thủ của cương thi, huống chi hiện tại hắn đã ở trạng thái sống dở chết dở.
“Thiên Đạo!”
Trong lúc nguy cấp, hắn khẽ hô trong lòng, cưỡng ép thi triển Thiên Đạo nhưng không thành công, sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn đã cạn kiệt, lại thêm lời nguyền khiến Tiên Nhãn của hắn lại tự phong ấn lần nữa.
“Đường cùng rồi!”
Nhìn bàn tay to đang hạ xuống, hắn cúi đầu kiêu ngạo, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ chết chắc.
Nhưng mà lúc này, trong cơ thể hắn có một tia tiên quang bay ra hoá thành bóng dáng hư ảo, là một người mặc áo trắng, tóc trắng, tuy rằng ở trước mặt hắn, nhưng lại xa hơn cả giấc mộng, không chân thực.
Kiếm Thần?
Diệp Thành sửng sốt một chút, nhận ra bóng mờ kia là ai.
Đó không phải Kiếm Thần thật, mà là một tia thần thức của Kiếm Thần, chắc chắn là năm xưa ông ấy đã để lại trong cơ thể hắn, đến khi hắn gặp nguy hiểm thì sẽ xuất hiện cứu nguy, chỉ là hắn chưa từng phát hiện mà thôi.
Khi Diệp Thành sửng sốt, thần thức của Kiếm Thần đã di chuyển, chém một kiếm ra cả dải tinh hà phá tan thủ ấn của cương thi cổ mộ, đến cương thi cũng bị chém bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện vết chém nhưng không có máu chảy ra, vết thương lành lại ngay lập tức.
Thần thức của Kiếm Thần không phải bản thể Kiếm Thần, sức chiến đấu kém xa bản thể, cương thi kia quá cổ, cũng quá mạnh, dù là một kiếm của ông cũng khó tiêu diệt được cương thi ấy.
Cương thi cổ mộ lại tiến lên lần nữa, vẫn có linh trí không có thần thức, mục tiêu của ông ta cũng vẫn là Diệp Thành đã sống dở chết dở.
Thần thức của Kiếm Thần hoá thân thành tiên quang, bay vào hư thiên, thoáng chốc bay vào cơ thể cương thi cổ mộ.
Lần này cương thi bất động, trước ngực xuất hiện một đạo phong ấn, là do thần thức của Kiếm Thần hoá thành, thực lực của ông ta không đủ, không giết được cương thi, chỉ có thể phong ấn.
Thiên địa giờ phút này đã trở nên yên tĩnh.
Cương thi không đầu đã bị phong ấn, không thể cử động được nữa, theo gió mà ngã xuống hư thiên.
Diệp Thành lập tức gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa cương thi cổ mộ vào trong đó.
Hắn cũng chỉ đưa cương thi vào Hỗn Độn Thần Đỉnh thôi chứ không đưa ông ta về cổ mộ, cổ thi đã biến đổi thi thể là đáng sợ nhất, sự tồn tại như cương thi này là tai hoạ, hắn đã nghĩ được nơi trở về cho cương thi, đó chính là hố đen không gian, tất cả chỉ chờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giải trừ phong ấn.
Diệp Thành không đưa cương thi về cổ mộ, cũng không động đến bảo vật của cổ mộ nữa, hắn không muốn dây dưa với nơi này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành ngã xuống đất, dù cương thi đã bị phong ấn nhưng trạng thái của hắn lại rất tệ, thần văn nguyền rủa vẫn đang hoành hành, ăn mòn sự sống và đạo căn tu luyện của hắn.
“Trấn áp cho ta!”
Diệp Thành khẽ hô, ngự động hỗn độn đạo tắc, cưỡng ép áp chế lời nguyền nhưng không thể diệt trừ được nó.
Trên hư thiên có người vụt tới, nhìn kỹ lại thì thấy là Long Ngũ, có lẽ là sau khi hỏi Đạo Chích vị trí của cổ mộ, hắn ta cũng đoán được Diệp Thành sẽ dụ cương thi tới đây nên đã đến.
Thấy Diệp Thành ngã xuống đất, Long Ngũ vội chạy tới tế sức mạnh long hồn ra, truyền vào cơ thể hắn, nhưng khi thấy thần văn lời nguyền trên đầu mày Diệp Thành, hai mắt hắn ta hơi nheo lại.
“Ngươi có biết lời nguyền này của chủng tộc nào không?”, Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Long Ngũ hỏi.
“Si Mị tộc”, Long Ngũ trả lời luôn.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe tới tộc này đấy”.
“Tộc này đã có từ rất lâu rồi, kéo dài được đến thời đại Hồng Hoang, trước vạn cổ cũng từng có một Đại Đế, Chư Thiên Vạn Vực gọi ông ta là Si Thiên Đại Đế, là Đại Đế duy nhất có hai Đế khí bản mệnh trong một trăm ba mươi Đại Đế Huyền Hoang, sức chiến đấu của ông ta không yếu hơn Long Đế”.
“Lại là một truyền thừa bất hủ”, Diệp Thành cảm thán.
“Xem ra ngươi đã sử dụng Thiên Chiếu với cương thi nên mới kích hoạt lời nguyền cổ”, Long Ngũ chậm rãi nói: “Tộc này có ân oán với Tiên tộc đã từ rất lâu, là chủng tộc đầu tiên nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Có cách nào phá giải lời nguyền này không?”, Diệp Thành hỏi, hắn vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn.
“Hơi khó khăn”, Long Ngũ trầm ngâm: “Lời nguyên không phải chuyện tầm thường, ý nghĩa của nó còn hơn cả chú ấn, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tai hoạ thảm khốc, có thể còn sẽ mất mạng”.
“Thái Hư Cổ Long tộc cũng từng nguyền Lục Đạo Tiên Nhãn, nếu ta dùng Thiên Chiếu với ngươi chắc chắn cũng sẽ kích hoạt lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc, không biết có thể dùng lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc để chống lại lời nguyền của Si Mị tộc không”, Diệp Thành chầm chậm nói: “Nói thẳng ra là lấy lời nguyền chống lại lời nguyền”.
“Cách này hơi điên rồ”, Long Ngũ cau mày: “Lời nguyền không phải chuyện đùa, nếu thất bại, ngươi chẳng những phải chịu đau khổ do Si Mị tộc gây ra, mà còn phải chịu áp chế do lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc ta gây ra, trong cơ thể có hai loại lời nguyền, với ngươi mà nói là cơn ác mộng khủng khiếp”.