Tiên Võ Đế Vương

Chương 1901: Có thể khiến ta bớt bận tâm không?



Nói rồi, Long Ngũ tế ra tiên quang bao quanh Diệp Thành, rồi cả hai cùng rời khỏi vì sao tử tịch, trước khi đi còn không quên thi triển đại thần thông phong ấn cổ mộ tránh âm khí thoát ra ngoài. 

 Gần tới sáng, cả hai người mới đáp xuống một vì sao: Dương Trần Tinh. 

 Bên trên Dương Trần Tinh có một gia tộc, đó là gia tộc của Long Ngũ, gia tộc của Long Ngũ không hề yếu ớt, có chín Chuẩn Thánh, cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lúc này bọn họ đang bế quan giác ngộ đại đạo thiên địa. 

 Long Ngũ dẫn Diệp Thành lên một đỉnh núi rồi vội vàng rời đi, hắn muốn tìm phương án giải cứu Diệp Thành, không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì hắn sẽ không để Diệp Thành mạo hiểm. 

 Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống, khoé miệng liên tiếp chảy máu, phần trán có thần văn tổ chú như ẩn như hiện. 

 Trạng thái lúc này của hắn rất tệ, đặc biệt là tổ chú quỷ quái kia chính là sức mạnh vô hình, hắn không tìm thấy căn nguyên, chỉ biết có một loại sức mạnh vô hình đang uy hiếp hắn, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào. 

 Đạo Chích lên đến đỉnh núi, thấy Diệp Thành khoanh chân trong trạng thái yếu ớt thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải hắn trộm bảo vật từ cổ mộ thì Diệp Thành cũng sẽ không đến mức như vậy. 

 Cho tới khi màn đêm buông xuống mới thấy Diệp Thành tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn. 

 Thấy Đạo Chích như vậy, Diệp Thành mặt mày tối sầm: “Đây là cuộc mua bán của ngươi sao?” 

 “Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Đạo Chích ho hắng, “ta trộm mộ mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, ai mà ngờ nổi ông ta lại là thi thể biến đổi, vả lại còn là một kẻ vô cùng hung hãn nữa”. 

 “Có thể khiến ta bớt bận tâm không?” 

 “Có thể?” 

 “Ấy? Si Mị tổ chú”, khi cả hai người đang nói chuyện thì con lừa tên Kỳ Vương kia đã leo lên đỉnh núi, thấy thần văn tổ chú trên trán Diệp Thành thì sắc mặt hắn liền tỏ ra khó hiểu. 

 “Đúng là đi nhiều biết nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Kỳ Vương, gia tộc của Long Ngũ không ra tay tàn độc với hắn là vì đã phong cấm pháp lực của hắn, có điều con lừa này có thể nhìn ra được tổ chú của Si Mị tộc thì thật sự khiến hắn phải bất ngờ, rõ ràng con lừa này không hề đơn giản. 

 “Xem ra cương thi cổ mộ kiếp trước là người của Si Mị tộc”, Kỳ Vương vừa nói vừa lắc lư rồi đi vòng qua vòng lại xung quanh Diệp Thành, “tiểu tử ngươi được lắm, khả năng chiến đấu của thi thể cổ xưa kia không hề kém so với Thánh Vương vậy mà vẫn có thể sống sót quay vè, so với những người cấp bậc cảnh giới Hoàng thì ngươi là người mạnh nhất ta từng gặp”. 

 “Ngươi cũng là con lừa được nhất ta từng gặp”. 

 “Nói gì thế, ta là Kỳ Lân, là Kỳ Lân của Hoàng tộc”, Kỳ Vương nói rồi đầu óc lại ngẩng lên rất cao, trông có vẻ nó rất tự hào, ai không biết còn tưởng nó là một con Kỳ Lân thực sự. 

 Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn không rảnh mà nói thêm với con lừa này nên lập tức xuống núi. 

 Trong gia tộc Long Ngũ cũng có người chuyển kiếp, vả lại số lượng còn không hề ít, hắn đã cảm nhận được khi tới đây, đã có người của cố hương thì đương nhiên phải khơi dậy kí ức rồi. 

 Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, con lừa tên Kỳ Vương kia sáng cả mắt, nếu nhìn thì mới biết huyết mạch của Diệp Thành bất phàm, cùng cấp bậc với Hoàng tộc Kỳ Lân. 

 Cho tới khi Diệp Thành đi khuất, Kỳ Vương mới thu lại ánh mắt liếc nhìn Đạo Chích ở bên. 

 Đạo Chích cũng xoa cằm nhìn con lừa này, đào mộ bao nhiêu năm nay nên hắn cũng có khả năng quan sát riêng, mặc dù là một con lừa nhưng con lừa này lại bất phàm, không phải là Kỳ Lân mà là có huyết mạch Kỳ Lân. 

 Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau. 

 Không biết vì sao cả hai tên này nhìn nhau một hồi rồi lao vào đánh nhau. 

 Thế rồi không lâu sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Đạo Chích, mặc dù Kỳ Vương bị phong ấn pháp lực nhưng cơ thể lại rắn rỏi, chỉ cần một cú đá đã khiến cả ngọn núi rung chuyển rồi. 

 Phía này Diệp Thành len lỏi vào từng ngóc ngách của gia tộc Long Ngũ, vì Long Ngũ đã dặn dò gia tộc nên Diệp Thành mới có thể tự do đi lại mà không bị ngăn cản, mỗi một nơi Diệp Thành đều đưa được hai tới ba người đi. 

 Đợi khi Diệp Thành quay về núi thì phía sau còn có mười mấy bóng hình nữa. 

 Diệp Thành không nói gì, cứ thế tế ra tiên quang, mỗi một đạo tiên quang bay vào trán từng người. 

 Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, những người này được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, bầu không khí trên đỉnh núi chợt ấm áp, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn tinh thiên. 

 Không biết từ bao giờ trên đỉnh núi mới chìm vào im ắng, từng người chuyển kiếp dần chìm vào giấc mộng sau khi uống say. 

 Diệp Thành không nhàn rỗi, hắn tế ra tiên hoả và theien lôi giúp bọn họ tẩy luyện huyết mạch, mỗi lần tìm được người chuyển kiếp là hắn lại làm việc này, đây chính là cơ duyên tạo hoá. 

 Cho tới tận đêm khuya, Long Ngũ mới bay ngang qua trời mà tới, vả lại trong tay còn có thêm một bình tiên dịch trong suốt. 

 Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn như thể biết được đó là vật gì, đương nhiên là vật có lợi với tu luyện, đó chính là thứ mà Long Ngũ giở thủ đoạn mới lấy được từ nơi khác về. 

 Long Ngũ đến nhanh mà đi cũng nhanh, mục đích của hắn rất đơn giản,d dó chính là trong thời gian ngắn nhất tìm thêm linh dược cho Diệp Thành giúp hắn tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thánh. 

 Diệp Thành cần nhanh chóng tiến cấp lên Chuẩn Thánh, hoặc có thể nói hắn cần thiên kiếp của Chuẩn Thánh để nhìn thấu phong ấn tiên nhãn. 

 Nói thẳng ra thì chỉ cần lục đạo tiên nhãn tự phong ấn được mở ra thì mới có khả năng địch lại được sự xâm phạm của tổ chú. 

 Suy cho cùng, tổ chú của Si Mị tộc nhằm vào tiên nhãn, còn Diệp Thành cần sức mạnh của tiên nhãn đủ mạnh thì mới có thể áp chế được tổ chú. 

 Lại là một đêm yên tĩnh, Long Ngũ lại tới, trong tay có thêm một cây tiên thảo. 

 Diệp Thành vẫn không tỏ ra khách khí, hắn nhận lấy nhưng thấy Long Ngũ không nói gì mà nhìn mình chằm chằm nên vẻ mặt hắn tỏ ra khó hiểu, cứ thế nhìn nhìn Diệp Thành khiến Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên. 

 “Có gì nói đi, nhìn ta chằm chằm như thế là sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ. 

 “Lần này rẩ ngoài ta gặp được một người rất kì lạ”. 

 “Kì lạ thế nào?” 

 “Trông giống hệt ngươi”, Long Ngũ nói rồi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ. 

 “Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, người trông giống nhau có biết bao nhiêu, có gì mà lạ”, Diệp Thành đáp lời hờ hững rồi đã hấp thu tinh hoa từ tiên thảo. 

 “Người đó cũng có Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Ngũ nói một câu khiến Diệp Thành phải giật mình ngẩng đầu. 

 “Thay vì nói giống hệt ngươi thì chi bằng nói giống hệt với Hồng Trần năm xưa”, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Thành nên Long Ngũ lại tiếp tục nói: “Người mà ta gặp trông điên điên đờ đẫn, giống với kiểu của Hồng Trần năm xưa”. 

 “Sau đó thì sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ và đã chắc rằng người khác thường đó chính là Lục Đạo. 

 “Ta đi theo cả chặng đường nhưng chớp mắt đã không thấy ông ta đâu rồi”. 

 “Không thấy nữa?” 

 “Điểm khó hiểu nhất là đây”, Long Ngũ lấy ra một viên tinh thạch kí ức màu tím đưa cho Diệp Thành. 

 “Người dị thường mà ngươi nói có tu vi thế nào?”, Diệp Thành vừa trầm tư vừa hỏi. 

 “Chí ít là Đại Thánh, nói không chừng là Chuẩn Đến”. 

 “Sao? Với khả năng quan sát của ngươi mà cũng không nhìn ra tu vi sao?”, Diệp Thành cau mày. 

 “Không phải đạo hành của ta không đủ, cũng không phải khả năng quan sát có vấn đề mà vì ông ta quá dị thường, có một loại sức mạnh thần bí che lấp huyền cơ, không thể nào nhìn thấu tu vi”, Long Ngũ nói tiếp, “có lúc ta thậm chí còn cho rằng ông ta là một... một Đại Đế”.