Nghe hai từ này, Diệp Thành chợt rùng mình, đã bao lâu rồi, chỉ cần là người phong Đế thì đều là bậc gây nên chấn động từ cổ chí kim, hắn không ngờ rằng Long Ngũ lại đánh giá Lục Đạo cao như vậy.
Long Ngũ không nói thêm gì, hắn phất tay lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, bên trong lạc ấn toạ độ của một vùng tinh không, nói chính xác là vùng tinh không mà hắn gặp Lục Đạo.
Diệp Thành nhận lấy ngọc giản như biết được bên trong đó lạc ấn gì, hắn lập tức bóp nát.
Sau khi xác định được toạ độ không gian trong ngọc giản thì Diệp Thành mới đứng dậy bay vào hư thiên vời vợi.
Phía sau hắn, Long Ngũ hơi ngẩng đầu nhìn bóng Diệp Thành rời đi mà trong ánh mắt mang bao ý tứ.
Diệp Thành bay ra khỏi Dương Trần Tinh, cứ thế bay về một phía trong tinh không, ánh mắt loé lên tia sáng bất định.
Trước là Hồng Trần, Thần Huyền Phong, bây giờ là Lục Đạo, mục tiêu của bọn họ là Nhược Hi, điểm khác nhau chính là Lục Đạo giá lâm xuống Chư Thiên Vạn Vực còn Hồng Trần và Thần Huyền Phong lại giá lâm xuống Đại Sở.
Cho tới lúc này Diệp Thành mới thực sự cảm nhận được có một số chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng, Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai thật sự sẽ có biến cố kinh thiên, cho dù là Đại Đế cũng sẽ mất mạng.
Có lẽ cũng vì biến cố kinh thiên đó mới khiến hắn của tương lai không màng mọi thứ mà nghịch thiên cải đạo xuyên không.
Đêm khuya, Diệp Thành đứng giữa tinh không.
Không biết vì sao khi đứng giữa tinh không lại khiến hắn có một cảm giác khác lạ, cảm giác đó như ngay trước mắt nhưng lại như xa vời vợi tận trong giấc mơ, như ẩn như hiện không sao nắm bắt.
Diệp Thành khẽ cau mày, hắn bắt đầu đưa mắt nhìn tứ phương.
Bầu tinh không này cách Dương Trần Tinh hàng trăm nghìn dặm, mặc dù rộng lớn nhưng lại yên tĩnh u tịch, chỉ có vài chòm sao lớn, vả lại đều là những vì sao tử tịch không có sinh linh.
Diệp Thành cố gắng ngưng khí thi triển chu thiên diễn hoá, lấy bầu tinh không này làm trung tâm rồi bắt đầu tính toán.
Nhờ có chu thiên diễn hoá mà Diệp Thành trở về với cảnh tượng của bầu tinh không này không lâu trước đó, đó là từng bóng hình hư ảo đi qua tinh không này, có nam tu sĩ, cũng có nữ tu sĩ.
Ý thức của Diệp Thành như tiên mang đảo qua từng bóng người hư ảo.
Thế nhưng, sau khi quan sát hồi lâu hắn vẫn không tìm thấy được bóng dáng Lục Đạo ở đâu mà chỉ nhìn thấy vài bóng hình quen thuộc, đó là vài người chuyển kiếp của Đại Sở đi qua tinh không mênh mông này không lâu trước đó.
Diệp Thành không thu lại thần thông mà tiếp tục tính toán, hắn đã quyết định sau khi tính toán xong thì đi tìm người chuyển kiếp ở tinh không này, hiện giờ người mà hắn muốn tìm thấy nhất chính là Lục Đạo, hắn muốn gặp Lục Đạo.
Giữa tinh không mênh mông, chu thiên diễn hoá vẫn đang vận chuyển, từng cảnh tượng lúc trước vẫn diễn ra và chỉ có một mình Diệp Thành nhìn thấy.
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng diễn ra trước đó mới về trạng thái về đêm, bóng người trong tinh không ít dần, cho tới khi chẳng còn một ai, bầu tinh không vắng vẻ, thiếu hẳn sinh khí.
Diệp Thành vẫn không thu lại thần thông, hắn vẫn đang chăm chú quan sát.
Cuối cùng, tinh không mênh mông cũng rung lên, Diệp Thành nhìn thấy bóng hình Long Ngũ, đó chính là cảnh tượng hư ảo, Long Ngũ đang bay từ tinh không phía xa tới, trong tay cầm một bụi tiên thảo.
Có điều, hắn càng muốn nhìn rõ bóng hình ấy thì lại càng nhìn không ra, bóng người Lục Đạo quá xa vời, xa vời như cách hắn cả bao nhiêu năm tháng, già nua mà xưa cũ khiến hắn nhìn không thấu.
Thánh thể của Diệp Thành run lên, khoé miệng chảy máu.
Lại là sự tồn tại quá mạnh đụng đến chu thiên diễn hoá khiến Diệp Thành gặp phản phệ.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Lục Đạo dừng chân, hơi quay đầu lại nhìn về phía sau như thể có thể thông qua từng bóng hình hư ảo, nhìn xuyên qua thời gian và không gian vời vợi và trông thấy Diệp Thành, cũng là Diệp Thành nhưng lại ở thời không khác.