Nên biết rằng đó là hai Thánh Nhân, còn Diệp Thành chỉ là một tu sĩ Chuẩn Thánh vừa tiến giới, cho dù cách nhau chỉ nửa tầng cảnh giới nhưng sức mạnh lại một trời một vực, thế nhưng Diệp Thành thể hiện chẳng khác gì một tên súc sinh cả.
Rầm! Rầm!
Khi Thượng Quan Ngọc Nhi còn đang kinh ngạc thì bên ngoài đã có thêm hai tiếng động mạnh vang dội, đó là lão già lưng gù và bà già kia bay đi, mỗi người va chạm vào một ngọn núi và khiến nó sụp đổ.
Diệp Thành đã hoá thành hình người từ hình rồng, cứ thế bay về phía lão già lưng gù, khí huyết sục sôi.
Lão già lưng gù đứng dậy, mặt mày tôi độc, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị một Chuẩn Thánh đánh bay, đây là sự sỉ nhục đến mức nào chứ.
Có điều lão già lưng gù vừa định sát phạt tới thì đã có một đạo lôi chớp giáng từ trên trời xuống khiến ông ta máu me be bét, ở một hướng khác, bà già lưng gù cũng không khá khẩm hơn là bao, bị lôi chớp đánh tan tác.
Cả hai người dưới thiên kiếp bao trùm của Diệp Thành đều bị động ứng kiếp, dù rất muốn tiêu diệt Diệp Thành nhưng lại không dám tiến lên, lần lượt lùi về sau, sức mạnh của thiên kiếp thế nào, bọn họ rõ hơn ai hết.
Đi đâu!
Diệp Thành tung ra một quyền đánh tan đạo lôi chớp kia sau đó thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới phía sau lão già lưng gù, một quyền hát hoang hỗn hợp với rấ nhiều thần thông, mang theo hỗn độn đạo tắc, căn nguyên thánh thể và thiên kiếp thần uy, một quyền tung ra khiến một nửa cơ thể của lão già lưng gù tan nát, còn bà già lưng gù kia nhìn mà kinh hãi, mặt mày tái mét.
A...!
Lão già lưng gù phẫn nộ gằn lên, sát khí ngút trời, lão ta cố gắng địch lại với lôi chớp từ trên trời giáng xuống, tế ra binh khí bản mệnh trấn áp về phía Diệp Thành, theo lão ta thấy thì một đòn của binh khí bản mệnh đủ để có thể tiêu diệt một Chuẩn Thánh như Diệp Thành.
Thế nhưng mọi thứ chỉ là viển vông, hiện thực vô cùng phũ phàng, mặc dù thánh binh của lão ta rất mạnh nhưng lại khó có thể trấn áp Diệp Thành, thánh binh của lão ta một quyền của Diệp Thành đánh tới mức nứt lìa và sau đó bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn.
Thánh binh bản mệnh bị huỷ hoại, lão già lưng gù gặp phản phệ, thánh thể vừa liền lại đã lại nứt lìa.
Lôi chớp của thiên kiếp tiếp tục giáng xuống, từng đạo nối tiếp nhau khiến cơ thể lão ta bị oanh tạc rã rời.
Lão già lưng gù sợ rồi, chỉ còn lại nguyên thần nên không dám đối kháng với Diệp Thành, tu sĩ đối diện vừa tiến giới tới Chuẩn Thánh rõ ràng quá mạnh, còn có cả thiên kiếp trợ uy, thực sự bá đạo.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, nhân lúc lão già kia ở thế yếu, hắn muốn đoạt luôn cái mạng của lão.
Ngươi định không chết không nghỉ sao?
Lão già lưng gù rít lên, phần trán có tiên quang hiển hiện, mỗi một đạo tiên quang đều cuốn theo pháp khí mạnh mẽ, đếm số lượng thì còn hơn cả nghìn, vì để giữ lại mạng sống mà lão ta không màng tới tất cả.
Có điều, trước mặt Diệp Thành, cho dù có thêm nhiều pháp khí cũng vô dụng, Hỗn Độn Thần Đỉnh sừng sững giữa đất trời, giống như ngọn núi khổng lồ rung chuyển, có hỗn độn khí lưu, hàng ngàn pháp khí bị nghiền nát, tinh tuý của pháp khí cũng theo đó mà bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của thần đỉnh.
Lúc này, lão già lưng gù không còn chỗ dựa nữa, lão ta lập tức quay người nhưng bị thiên kiếp giáng trúng, vừa đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, một kiếm phong thần khiến nguyên thần của lão ta bị trảm tan hoang.
Có lẽ cho tới khi hồn phách tiêu tán, lão ta cũng mới thực sự cảm nhận được thế nào là hối hận, hối hận vì không nên lôi Diệp Thành với ý thức lơ lửng về đây luyện đan dược khiến bản thân chuốc hoạ diệt thân.
Sau khi trảm lão già lưng gù, Diệp Thành cứ thế cầm lấy sát kiếm nhuốm máu sát phạt về phía bà già lưng gù kia.
Bà ta chạy rất nhanh, đã ra khỏi cổ tinh này giống như một đạo tiên mang bay vào tinh không.
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, bà ta biến sắc, cơ thể run lên. Diệp Thành sát phạt tới đây chứng tỏ lão già lưng gù kia đã bị trảm diệt, vả lại còn bị trảm trong thời gian ngắn, bà ta và ông ta cùng cấp bậc, Diệp Thành có thể diệt được lão ta thì đương nhiên cũng có thể diệt được mình.
Nghĩ tới đây, bà già lưng gù thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn đuổi theo sát nút, vừa đối kháng với thiên kiếp, vừa truy đuổi bà già lưng gù kia.
Hắn tỏ ra không hề thương tiếc với lão già và bà già lưng gù này.
Bọn họ chính là những luyện đan sư ác độc, không biết đã đem bao nhiêu người sống đi luyện thành đan dược, trong số những người bị bọn họ bắt đi luyện đan, có lẽ có cả người chuyển kiếp của Đại Sở, giống như Thượng Quan Ngọc Nhi vậy.
Cho nên hắn chỉ có giết, cho dù là vì oán linh của những người đã chết hay vì những người cùng quê hương Đại Sở với hắn.
Rầm! Rầm!
Tinh không rung chuyển, vì thiên kiếp mà trở nên không yên bình.
Chủ yếu là vì thiên kiếp của Diệp Thành quá bá đạo, biển thiên kiếp rộng lớn kéo theo sự chú ý của tứ phương.
Cả chặng đường sát phạt tới đây Diệp Thành thấy không ít thế lực phái người tới xem, còn có rất nhiều tán tu, trong đó lại không thiếu cấp bậc Thánh Nhân, số lượng cực nhiều.
“Âm Nguyệt Song Sát trước nay đều xuất hiện cùng nhau, sao không thấy Hắc Sát?”
“Có lẽ đã bị tiêu diệt rồi”, có người vuốt râu nói ý tứ, “tiểu bối Chuẩn Thánh độ kiếp kia là Hoang Cổ Thánh Thể, khả năng chiến đấu mạh mẽ, có sức trảm diệt Thánh Nhân”.
“Diệt thì tốt”, rất nhiều người bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Hàng nghìn năm nay song Sát đã tạo nên không biết bao nhiêu trận huyết kiếp ở tinh vực này, đây chính là báo ứng, Thánh Thể coi như thay trời hành đạo”.
“Lại gây nên động tĩnh lớn rồi”, ở một góc trong biển người, Long Ngũ cũng đến, thấy Diệp Thành đối đầu với lôi kiếp truy sát Thánh Nhân thì bất giác day trán: “Vẫn là kiểu ra vẻ đó”.