Tiên Võ Đế Vương

Chương 1921: Ta cũng biết hắn?



Một Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh liên tiếp bị tiêu diệt khiến cho vùng tinh không này trở nên im ắng đến đáng sợ. 

 Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, phía Hoa Tư đến giờ phút này vẫn chưa phản ứng lại, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh sao lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy, hoàn toàn làm mới quan niệm của họ. 

 Đến khi phản ứng lại, ánh mắt họ nhìn Diệp Thành đã thay đổi, may mà lúc trước không hành động hấp tấp. 

 So với họ, Thượng Quan Ngọc Nhi bình thản hơn nhiều, cô đã biết rất rõ sức chiến đấu của Diệp Thành, người có thể giết được cả Đại Đế vô song thì không thể dùng tiêu chuẩn của Thánh Nhân bình thường để đánh giá sức chiến đấu của hắn. 

 “Sương Nhi, hắn có lai lịch thế nào vậy?”, thấy Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu đến cuối vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng Hoa Tư vẫn đặt ra nghi vấn trong lòng, không ngờ muội muội nhà mình còn có người bạn cũ như thế này. 

 “Bạn cũ”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ cười, không nhắc đến chuyện cũ khi xưa ngay tại đây. 

 “Sao ta chưa nghe muội nhắc đến bao giờ vậy?”, Hoa Tư nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi với vẻ mặt không tin. 

 “Đến khi hắn tháo mặt nạ, biết đâu tỷ cũng nhận ra hắn!” 

 “Ta cũng biết hắn?” 

 “Nào, ai thấy cũng có phần”, khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã quay lại, trong tay còn cầm ba chiếc túi đựng đồ, đó là chiến lợi phẩm mà giết nhóm lão già áo tím có được. 

 “Tiền bối đừng như vậy”, hai lão già được quan tâm mà lo sợ, vội vàng từ chối, ơn cứu mạng còn chưa báo đáp, làm sao dám nhận bảo vật của người ta? Không có công không nhận lộc chính là như thế này. 

 “Ta không phải tiền bối”, Diệp Thành cười tươi, nhét hai túi đựng đồ vào tay Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp, còn túi thứ ba thì đưa cho hai lão già kia. 

 “Tiền bối…” 

 “Cầm lấy đi!”, không đợi Hoa Tư từ chối, Diệp Thành đã cười nhẹ, ngăn bà lại trước. 

 “Coi như là sính lễ”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích, nói xong còn không quên nháy mắt với Diệp Thành. 

 “Không cho nữa, trả lại đây”. 

 “Cho rồi còn đòi lấy lại, mơ đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi làm mặt quỷ với Diệp Thành rồi bỏ chạy, dáng vẻ chạy tung tăng hồn nhiên ấy giống hệt như cô nhóc tinh nghịch kiếp trước. 

 Diệp Thành cười bất đắc dĩ, nhấc chân đuổi theo nhưng lại đổi lấy ánh mắt kỳ lạ của phía Hoa Tư. 

 Vừa rồi rõ ràng họ nghe thấy hai chữ sính lễ, có chuyện rồi đây. Hơn nữa còn là chuyện lớn, biết đâu một hai hôm nữa họ lại được uống rượu mừng ấy chứ! 

 Thầm nói trong lòng một câu như vậy, ba người nhìn nhau rồi cũng đi theo bước chân phía Diệp Thành. 

 Bốn người băng qua tinh không rộng lớn như bốn tia thần mang. 

 Tinh không này vẫn không thể yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, thu hút người của mọi thế lực lớn, chỉ trách Lục Đạo gây ra động tĩnh quá lớn, một Chuẩn Đế bị tiêu diệt không phải chuyện tầm thường. 

 Nhưng chắc chắn họ sẽ chẳng thể tìm được, như Diệp Thành đây đuổi theo cả chặng đường cũng không đuổi kịp Lục Đạo huống hồ là bọn họ, Lục Đạo xuất quỷ nhập thần, chỉ để lại cho tinh không một bóng lưng. 

 Tại đây, nhóm Diệp Thành đã bay vào một cổ tinh. 

 Đây là cổ tinh gia tộc của Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp, có tên là Thiên Linh Tinh, cách Dương Trần Tinh của gia tộc Long Ngũ không xa lắm, ước chừng chỉ khoảng một triệu dặm tinh không mà thôi. 


 Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Thành, kéo hắn bay vào một tiên sơn. 

 Sự trở lại của họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều lão bối. 

 Nguyên nhân chính là do lần này Thượng Quan Ngọc Nhi ra ngoài quá lâu, gần như là không có một tin tức gì, bây giờ thấy cô an toàn trở về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí của tiên sơn cũng coi như ấm áp. 

 Sau khi vui mừng, hầu hết mọi người lại nhìn về Diệp Thành, khi thấy Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang nắm tay hắn, các lão bối lại quan sát hắn từ đầu đến chân như nhìn một con khỉ vậy.